sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Animorphs - Megamorphs (Tập 1) - Chương 13 - 14 - 15 - 16

Chương 13 - MARCO

Tobias lao vút xuống chỗ tôi và Jake, báo tin bằng giọng truyền gấp gáp. “Nó đang tới!”

“Tui nghe rồi, Tobias. Tui còn dòm thấy nó nữa kìa.”

“Nhanh chóng hoàn thành quá trình biến hình mau,” Jake la lên trong đầu tôi. “Tốt hơn hết, hãy đối mặt với nó trong lốt sói.”

Tôi sợ run. Ngày hôm nay tôi đã gặp nó một lần rồi. Chẳng vui thú gì khi gặp nó lần hai. Nhưng Jake nói đúng - thà trong lốt sói còn hơn ở dạng người. Và lần này có Jake ở bên cũng đỡ...

Tôi đứng trên bốn chân, cảm nhận sức mạnh của sói đang dâng trào. Trí thông minh và bản năng sói cũng đã hiện diện trong não tôi. Tất cả các giác quan của sói đều là của tôi. Nhưng khi ngước lên nhìn con quái thú đang hình thành, tôi biết ngay sói vẫn chưa là gì cả. Không hình biến nào có thể chống chọi lại con quái vật đó.

“Nhìn nó kìa!” Tôi thét.

“Ừ,” Jake đáp, cố làm ra vẻ can đảm. Nhưng Jake là thằng bạn nối khố của tôi. Tôi biết thừa nó cũng đang sợ hãi.

Con thú với hàng trăm cái miệng và hàng trăm lưỡi gươm khua loạn xạ đang tiến tới chỗ tụi tôi. Gặp những ngọn cây chắn ngang đường, nó chém xoen xoét, gọn hơ.

B-r-r-ắ-ắ-ắ-k-k-k!

Tụi tôi chạy thục mạng. Có ngu dại mới làm bất cứ điều gì khác. Cái hàm sói mạnh khỏe của tôi chẳng là gì so với con thú này.

Tôi cắm đầu cắm cổ chạy. Sói chạy nhanh và có sức chịu đựng dẻo dai đến kinh người. Nó có thể chạy một hơi nhiều giờ liền, và nếu cần, nó có thể chạy suốt ngày. Nhưng tôi không nghĩ con sói - tôi có cơ hội chạy lâu đến thế.

Con thú bổ nhào xuống, chỉ cách mặt đất vài ba mét. Nó nhắm hướng rồi lừng lững tiến tới chỗ tụi tôi. Cây cối sát sạt, dày đặc không cho con thú xuyên lọt qua. Tức thì nó băm nát bất cứ thứ gì chắn ngang.

B-r-r-ắ-ắ-ắ-k-k-k!

Âm thanh rợn gáy. Tôi chạy, nhảy phóc qua những khúc gỗ gãy, quẹo quanh các gốc cây, băng ào qua các bụi gai, trông cậy lớp áo khoác xám dày dặn của sói sẽ bảo vệ mình khỏi bị gai cứa.

B-r-r-ắ-ắ-ắ-k-k-k!

Đi tới đâu con thú phát quang cây cối tới đó, tạo thành một lối mòn rộng tới mười lăm mét cắt qua khu rừng. Những nhánh cây bị nó hạ gục và xay nhuyễn ra trong tích tắc. Mùn gỗ bay mù mịt.

“Nó đuổi kịp tụi mình mất thôi!” Tôi truyền ý nghĩ cho Jake.

“Cây. Nó tàn phá cây. Cây làm cản đường nó. Nhiêu đó cũng đủ,” Jake nói cà giựt.

“Thêm nhiều cây. Tới chỗ cây dày đặc hơn!” Tôi gào, và hoảng hốt nhìn quanh thế giới nhạt nhòa do khả năng phân biệt màu sắc kém cỏi của sói. Cây giăng khắp nơi. Nhiều lắm! Tôi không biết lối nào sẽ vào rừng rậm và lối nào sẽ dẫn tới rừng thưa. Nhưng con sói biết, cứ để mặc cho bản năng sói dẫn dắt vậy. Cả Jake và tôi đều cảm thấy thế, bởi vì cả hai đứa tôi đều đang di chuyển về hướng Bắc.

B-r-r-ắ-ắ-ắ-k-k-k!

Đúng là cây cối bự và nhiều hơn. Con thú vẫn nghiến nát cây, mở đường đuổi theo tụi tôi. Nó không còn lại gần được nữa, nhưng nó cũng không chịu bỏ cuộc.

“Jake! Marco! Mấy bồ làm gì vậy?” Tobias thét hỏi.

“Hướng về rừng rậm,” Jake đáp. “Có lẽ sẽ làm chậm bước nó.

“Rừng rậm ở phía trước,” Tobias đồng ý. “Nhưng vái trời cho con quái vật mau mệt đi.”

“Tại sao?” Tôi hỏi.

“Vì mấy bồ chỉ có một phần tư dặm rừng, sau đó sẽ hướng ra đồng cỏ,” Tobias giải thích. “Chỉ toàn cỏ thôi.”

Jake và tôi nín thinh. Tệ hại rồi đây! Cả hai đứa tôi đều biết, nếu con thú không mệt trước khi ra đến vùng đất trống thì nó sẽ đuổi kịp tụi tôi.

Thực tế nó chẳng có dấu hiệu gì tỏ ra mệt mỏi cả.

Rồi, trong cơn hoảng sợ cuống cuồng, tôi ngửi thấy một mùi gì đó khiến cho trí não sói dựng nảy lên báo động. Khói. Có một đám cháy cách đây không xa. Đồng thời, đôi tai thính của sói bỗng nghe thoang thoáng như có tiếng người thét gào thảng thốt.

Ngay lúc đó, hình như con quái vật cũng nghe được tiếng la kinh hoàng ấy. Tôi thấy nó rùng mình, lưỡng lự.

“Jake! Nhìn kìa!”

Con thú nao núng rồi chậm lại. Tôi thấy đồng cỏ thấp thoáng qua kẽ lá. Đằng đó là nơi tụi tôi sẽ chết chắc.

Nhưng con quái vật chợt quay ngoắt về phía có mùi khói và lửa bốc lên.

Chương 14 - RACHEL

“Aaaaargh!” Tôi hét tướng lên.

Tôi đang đắm chìm trong khói lửa. Gỗ và vải rơi vãi tơi bời xung quanh tôi. Ngộp thở, ngột ngạt quá! Tôi chẳng trông thấy gì, chỉ nghe thấy tiếng kêu rào rạo, lạnh gáy phát ra từ sâu thẳm bên trong cơ thể mình. Và tôi biết mình đang thay đổi.

Trong cơn tuyệt vọng khôn cùng, tôi cảm thấy sức mạnh lan truyền khắp người. Một sức mạnh đáng sợ. Nhưng sức nóng khiếp quá, trong khi tôi vẫn chưa thay đổi xong. Mà tôi vốn dĩ rất ghét lửa.

Một tảng cơ bắp bỗng nổi lên bất chợt! Một cú hích về phía trước! Tôi bổ nhào vô những khúc gỗ sắp mục.

RẮẮC!

Bức tường gỗ đổ oặt dưới sức lực từ cơ thể khổng lồ của tôi. Những cây cột nhốt tôi giờ chỉ là những cái que. Tôi tông ầm qua chúng và chạy biến khỏi ngọn lửa đang cháy ngùn ngụt. Vừa lúc căn chòi đổ sụp xuống, văng tóe ra vô số mảnh lửa.

Tôi đứng trên bốn chân, thở dốc. Tôi ngó xuống và thấy bàn tay mình trổ móng vuốt, được phủ thêm một lớp lông màu nâu, cứng nhổng. Những cái vuốt dài, đen thùi và sắc cạnh.

CHỚP SÁNG! Một con gấu đứng trên hai chân sau, gầm gừ và lúc lắc hai chân trước mạnh mẽ của mình. Vây quanh nó là rất nhiều sinh vật khác - những lưỡi hái biết đi. Chúng xông vào con gấu... tức là vào tôi.

Đúng rồi! Tôi nghĩ. Gấu xám. Không sai! Trước kia tôi đã biến thành gấu, giờ tôi cũng đang trở thành gấu, bởi vì quy trình biến hình chưa hoàn tất.

“Tôi là cái gì?” Tôi la to. Nhưng âm thanh thoát ra từ miệng tôi không phải của người. “HHHUUROW!”

Tôi là sinh vật gì? Làm cách nào mà tôi lại trở thành một loài thú khác như thế này? Điên thật! Thật là điên!

Cũng có thể đó là điều rất bình thường. Lẽ nào tôi cũng điên như bà già đốt chòi để giết tôi, vì tưởng tôi là Yeerk?

Phải vậy không? Tôi là Yeerk à? Mà Yeerk là gì?

Thình lình, tôi nghe có tiếng gió rít hoang dại. Tôi ngước lên nhìn, nhưng cặp mắt gấu kèm nhèm khiến tôi chỉ có thể thấy một vệt đen mờ mờ, to tướng đang lượn lờ ở trên cao.

Một khối chuyển động thoăn thoắt! Nó sắp tấn công!

Phần cơ thể người cuối cùng của tôi đã biến mất. Và giờ tôi cảm thấy toàn bộ sức mạnh của gấu xám trong trí não mình. Nó không sợ gì cả. Mà đúng ra nó đang tức giận.

Tôi nhổng đứng lên trên hai chân sau. Tôi cao phải đến ba mét. Và tôi biết mình khỏe lắm.

“Hhhhuuurrorwww!” Tôi gầm vang, và vung tay bự tổ về phía con quái vật đang lượn xà quần!

Nhưng rồi, thêm một khối chuyển động nữa. Một con thú khác chạy hộc tốc về phía tôi.

“Rachel! Rachel! Phải bạn đó không?” Một giọng nói vang lên trong đầu tôi.

Tôi tò mò nhìn sinh vật mới. Nó đã dừng lại cách tôi chừng ba mét. Nó có bốn chân, không biết giống ngựa hay giống nai, đầu nó hao hao giống người, còn cái đuôi nhổng lên phía sau, như một vũ khí chuẩn bị khai hỏa.

“Rachel. Có phải bạn đang trong lốt biến hình không? Là tôi đây, Ax đây!”

“Rachel?” Tôi hỏi lặng lẽ. “Phải chăng đó là tên tôi?”

Đúng lúc đó, con quái vật bụi tấn công.

Chương 15 - AX

Tên tôi là Aximili-Esgarouth-Isthill. Tôi là một người Andalite. Anh tôi, hoàng thân Enfalgor đã trao cho loài người quyền năng biến hình. Ảnh đã bị thương khi đang cố gắng ngăn không cho bọn Yeerk tới Trái đất. Và chính Jake, Rachel, Tobias, Cassie và Marco đã chứng kiến chiếc phi thuyền đã hư hỏng nặng của ảnh bị bắn.

Các bạn người của tôi kể lại với tôi rằng người giết anh tôi chính là hắn - Visser Ba. Một ngày nào đó, tôi sẽ trả thù cho anh tôi. Tôi sẽ giết Visser Ba hoặc là sẽ chịu nhục nhã suốt đời.

Sau đó, Jake và các bạn khác tìm thấy tôi. Tôi là người Andalite duy nhất của con tàu Mái Vòm vĩ đại còn sống sót.

Tôi không phải là thành viên của Hội Animorphs. Nhưng tôi sát cánh cùng họ chiến đấu chống lại kẻ thù chung, bọn Yeerk. Và trong thời gian tôi ở trên Trái đất, tôi tôn Jake là Hoàng tử của tôi.

Tôi đi theo Marco trong chuyến du hành kì cục tới nhà một con người tên là Darlene. Dù biết cuộc du hành này là dớ dẩn lắm, nhưng tôi nghĩ mình phải đi với Marco để có ai đó ở bên cạnh bạn ấy.

Marco rất thông minh. Nhưng bạn ấy cũng rất nghiện cái mà loại người gọi là “óc khôi hài”, và điều này thỉnh thoảng đã xui khiến bạn ấy làm những điều kì quặc.

Sau khi con quái vật bụi đó xuất hiện, các bạn loài người hỏi tôi có biết gì về nó không? Các bạn ấy cho rằng tôi biết tất cả những thứ khủng khiếp hiện hữu trên thiên hà mênh mông này. Nhưng tôi làm sao mà biết con quái thú ấy được?! Nó khiến tôi sợ chết khiếp...

Chúng tôi dự định sẽ lên đường tìm kiếm Rachel bằng cách đi xuyên qua khu rừng.

Tôi thư thả đi tới nơi hẹn với Tobias, Hoàng tử Jake và Marco. Giữa chừng, bất chợt tôi ngửi thấy mùi khói. Vội nhìn lên, tôi thấy một cột khói bay khỏi rừng cây.

Bỗng, tôi không thấy khói nữa mà thấy bụi mù mịt. Bụi bay nhanh hơn cả gió.

Con quái thú! Nó lại tới nữa kìa.

Tôi tăng hết tốc lực, phóng chạy!

Thôi rồi, nó tìm kiếm mình đấy. Nó sắp lao xuống săn mình, tôi chắc chắn như thế. Tôi phải chạy đi đâu đây? Không thể chạy về hướng Jake và Marco như đã định rồi, vì làm thế là dẫn con quái thú tới chỗ các bạn ấy.

Nhưng còn ngọn lửa... có lẽ khói sẽ che chắn cho tôi. Đúng thế! Tôi lao nhanh về hướng có khói. Móng guốc tôi chà mạnh xuống đất, đuôi tôi thõng dọc xuống lưng để tăng tốc độ.

Tôi thấy một khoảng rừng trống, và từ đó có một cột lửa bốc lên. Hơi nóng phả khắp người tôi. Tiếng gỗ khô nổ lép bép, lụp bụp dội vào tai tôi. Lửa hút sạch không khí xung quanh.

Nhưng còn có thứ âm thanh to và ghê rợn hơn nhiều. Quái thú! Ở ngay phía trên tôi, trên cả ngọn lửa, nó cong cuộn, uốn éo và gầm gào như bão tố.

Chợt, tôi trông thấy một sinh vật khác, một sinh vật Trái đất được gọi là gấu xám. Nó vươn người, đứng trên hai chân sau và hú hét điên cuồng, tỏ vẻ thách thức quái thú. Nhưng tiếng gầm vang dội của nó bị tiếng hú của con quái thú nuốt chửng.

Một con gấu xám! Rachel có lốt hình gấu xám. Tôi đã thấy bạn ấy sử dụng lốt này rồi. Chắc chắn đây là bạn ấy.

“Rachel! Rachel, bạn đó hả?” Tôi gọi.

Con gấu xám quay cái đầu khổng lồ của nó qua nhìn trân trân vào tôi.

“Rachel! Rachel! Có phải bạn đang trong lốt hình biến không? Là tôi đây, Ax đây.”

“Rachel? Phải chăng đó là tên tôi?” Con gấu lặng lẽ đáp lại.

Thình lình, quái thú bụi bắt đầu tấn công.

Nhanh như cơn lốc xoáy, nó bổ nhào xuống Rachel. Nó không nhắm vào tôi mà là vào Rachel. Nó muốn đích xác bạn ấy. Rachel đứng sững, không hề run sợ.

“Rachel!” Tôi hét. “Chạy mau. Bạn không đánh lại nó được đâu!”

Quái thú phóng cả đống miệng gươm dao xuống con gấu xám. Con gấu vung tay lên, một cú đấm có thể hất beng đầu tôi khỏi cổ, hoặc có thể thọc lủng thép. Cú đấm quào trúng cái miệng gần nhất của quái thú.

“ROOWWWGRR!” Gấu xám đột ngột rú lên đau đớn.

Bàn tay của nó văng đâu mất tiêu!

Tôi chẳng biết phải làm gì nữa. Vũ khí duy nhất của tôi là cái đuôi, nhưng sinh vật này cũng sẽ dễ dàng bứng đứt đuôi tôi như bứng bàn tay gấu của Rachel thôi.

Rachel gào đau đớn nhưng vẫn nhoai lên tấn công tiếp. Lúc này thì cả cái cẳng tay gấu rời ra! Và đến lúc này tôi mới thấy nỗi hoảng sợ của loài người ánh lên trong đôi mắt gấu.

“Rachel!” Tôi la lên tuyệt vọng.

Đuôi Andalite của tôi là vô dụng. Cần phải có một cái gì đó khác. Tôi lục tìm trong ký ức của mình, lốt hình nào có thể giúp tôi chiến đấu với quái thú này đây?

Không có! Lốt gấu xám của Rachel là một trong những lốt mạnh nhất chúng tôi có. Bạn ấy sẽ chết mất thôi. Chẳng còn cách nào khác hơn là phải chạy trốn.

Ồ không! Không nên co giò chạy trốn, mà phải lần theo quái thú hầu tìm ra sào huyệt của nó. Để biết nó từ đâu đến.

Tôi có ADN của một loài chim ở Trái đất, được gọi là diều mướp. Thứ chim này bay rất nhanh. Tôi có thể biến thành nó và đi theo con quái thú. Bởi lẽ có một điều chắc chắn: Tôi không thể cứu Rachel.

Quái thú bụi lao xuống Rachel. Nó bao bạn ấy kín mít. Tôi không còn thấy bạn ấy nữa. Tựa như một đám mây dày đặc vừa nuốt chửng Rachel rồi.

Run bắn tới tận mút lông, tôi bắt đầu biến hình.

Đột nhiên, quái thú bụi dừng phắt lại. Nó buông Rachel ra, và xông thẳng vào tôi!

Trong vài giây còn tự do, tôi chợt nhận ra... Biến Hình! Đúng, quái thú bụi đuổi theo sự biến hình. Chính năng lượng biến hình đã kích thích nó tấn công.

Quái thú bụi tách khỏi Rachel. Tôi kịp thấy cơ thể gấu của bạn ấy bị quấn bằng những sợi dây thừng sống. Búi dây đó nối liền với đám bụi, cũng là một phần “cơ thể” của quái thú.

Một đống miệng và gươm đao nhào vào tôi, truy đuổi tôi! Tôi không thể kháng cự lại nó. Chống cự là bị xé xác liền. Tôi vội vàng lật ngược quy trình biến hình để trở lại hình hài Andalite.

Tôi cảm thấy quái thú bóp nghẹt quanh mình. Nó làm tôi ngạt thở. Nó quấn chặt lấy tôi như thể nhốt tôi vào một tổ kén, khiến tôi không thể cục cựa được.

Tôi thấy mình bị nhấc bổng lên không. Lên, lên nữa. Nhanh hơn, không thể trông thấy gì, chỉ nghe được tiếng gào rú của nó. Tôi biết nó sẽ mang tôi đi đâu, tôi biết mục đích của nó rồi.

Cùng với nỗi sợ len vào từng khớp xương, tôi nhận ra mình biết chủ của quái thú bụi tên là gì.

Chương 16 - JAKE

Lỗ mũi sói có thể kể cho tôi toàn bộ câu chuyện.

Mùi khói nồng nặc khắp nơi cũng không ngăn cản tôi ngửi thấy mùi máu. Có con gì đó đã phun máu ra cả một vùng rộng lớn. Gấu. Đúng thế! Tôi ngửi thấy hơi gấu rõ mồn một.

Tôi đánh hơi mặt đất một lần nữa. Con người. Hai người cả thảy. Và một mùi khác. Ồ, những dấu móng guốc... Vậy là có hai người - một người mang giày và một người đi chân không. Một con gấu. Ax. Máu. Một đám cháy vẫn còn nghi ngút khói.

“Như vậy là sao há?” Tôi hỏi Marco.

“Người đi chân không là Rachel. Cả con gấu cũng là nhỏ. Chắc chắn, bởi vì khu rừng này không có gấu xám. Và máu cũng là máu của nhỏ luôn. Chính xác là máu của con gấu. Vậy là nhỏ bị thương nặng lắm.”

Tôi ráng dằn nén cơn giận và nỗi sợ hãi. “Cái gì làm con gấu bị thương há?” Tôi hỏi mà tự biết ngay câu trả lời.

“Một người mang súng,” Marco đáp. “Hoặc một con gấu xám khác. Hoặc một sinh vật không đến từ trái đất. Không sinh vật trái đất nào lại có thể khiến gấu xám bị thương tơi tả đến thế.”

“Vậy là do con quái vật kia rồi,” tôi nhấn mạnh.

Tobias chầm chậm sà thấp xuống. “Dấu chân gấu đi về hướng Bắc, nhưng mà kì lạ lắm, chỉ toàn dấu chân sau thôi. Y như chú gấu bước đi thẳng đứng vậy. Mình thấy cả máu nữa.”

“Vậy là Rachel trong lốt gấu đã vật lộn với quái vật bụi,” tôi nhận định. “Nhỏ đã sống sót thoát ra, nhưng không thể sử dụng được hai chân trước.”

“Đúng thế,” Tobias đồng ý. “Dấu chân gấu dừng lại bên một dòng suối cách đây khoảng một ngàn mét. Sau đó, mình không thấy gì nữa. Có thể nhỏ đã hoàn hình người.”

“Vậy nhỏ đi đường nào?” Marco hỏi. “Xuôi dòng hay ngược dòng?”

Tobias tới đậu trên một nhánh cây. “Mình không biết. Mình chong mắt nhìn hoài mà hổng thấy nhỏ. Đáng lý ra mình phải đến đây sớm hơn. Phải chi mình biết khi nào quái thú bỏ hai bồ để chạy đuổi theo nhỏ.”

“Tobias, không ai hiểu được con quái vật này. Bồ đâu thể biết nó sẽ làm gì. Không đứa nào trong tụi mình biết cả,” tôi lập luận. “Ax đang tới chỗ hẹn gặp tụi mình. Có lẽ ảnh đã trông thấy ngọn lửa nên tới xem sao và ảnh đã trông thấy Rachel-người, hoặc Rachel trong lốt gấu. Vậy là cả Ax và Rachel cùng ở đó một lúc.”

“Tui hổng biết,” Marco rù rì. “Có thể vậy lắm. Tất cả các dấu chân Andalite đều quy tụ ở đây. Nhìn nè... Chúng dừng cả lại. Ngay tại đây. Qua khỏi điểm này không còn ngửi thấy mùi Andalite nữa. Có vẻ như ảnh đã bị bốc lên và tha đi mất.”

Tobias kết luận. “Như vậy là Ax đã tới đây, trông thấy Rachel và quái thú đang đánh nhau, nên nhào vô phụ giúp. Rachel bứt ra thoát. Còn Ax? Tại sao ảnh không còn ở đây nữa? Tại sao tụi mình không thấy những dấu chân Andalite dải rác, hoặc cũng không thấy... xác ảnh?”

Không đứa nào nói thêm nữa. Tụi tôi sợ rúm người. Tôi nhớ lại con quái thú đã làm gì với ngôi nhà của Darlene và với rừng cây. Có lẽ nó đã thu dọn chiến trường gọn ghẽ, không để lại xác nạn nhân sau khi đã hoàn tất công việc giết chóc!?

“Người Andalite ngoan cường lắm,” Tobias nói cứng. “Mình chắc Ax chỉ loanh quanh đâu đây trong khu rừng này thôi...”

“Ừa,” tôi tán thành, cố làm ra vẻ tràn trề hi vọng. “Mình phải về nhà đây, nếu không ba mẹ mình báo cảnh sát đi kiếm thì nguy. Marco, ăn tối xong, tụi mình sẽ gặp nhau tại trang trại nhà Cassie...”

“Mình sẽ tận dụng thời gian trước khi trời tối để đi kiếm Rachel và Ax,” Tobias nói, rồi dang cánh bay vọt lên không.

“Jake, chuyện gì sẽ xảy ra tiếp đây?” Marco hỏi tôi khi bọn tôi đi nhanh về phía đường cái. “Có phải là Yeerk không nhỉ?”

“Còn ai vào đây nữa?” Tôi hỏi ngược lại.

“Nhưng bồ coi, nếu là bọn chúng, thì chúng đã biết tụi mình là ai. Ý tui là, con quái vật này đã đuổi ngay sau tui và Ax. Rồi đuổi theo Rachel. Và bây giờ nó lại đuổi theo tui và bồ. Nó biết bọn mình là ai. Vậy sao bọn Yeerk lại chỉ chạy theo tụi mình? Sao chúng không lật tẩy tụi mình ngay tại nhà của tụi mình?”

“Mình cũng đang thắc mắc giống bồ đây.” Hai đứa tôi đã ra tới đường cái. Xe buýt sẽ tới ngay thôi. “Tụi mình hoàn hình thôi. Mình cần phải tìm ra lời giải đáp cho câu hỏi này.”

“Ừ, câu hỏi đó và câu hỏi hiện Rachel đang ở đâu, và tại sao nhỏ không về nhà.”

“Còn một câu hỏi nữa,” tôi đế thêm khi đang cảm thấy cơ thể người của tôi đang hình thành trong cơ thể sói. “Thế quái nào mà tụi mình vẫn còn sống nhỉ?”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: admin@sachtruyen.net

Phone: 099xxxx