sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Nỗi lòng (Kokoro) - Phần 1 - Chương 09

9

Tôi thấy là vợ chồng Tiên Sinh hình như là thương yêu âu yếm nhau lắm. Vì không phải là người trong gia đình nên tất nhiên tôi không thể biết rõ thực sự hai ông bà đối xử với nhau ra làm sao. Tuy nhiên, mỗi khi ngồi trước mặt Tiên Sinh trong phòng khách tôi thấy mỗi khi cần đến bất cứ cái gì, ông đều gọi đến bà vợ chứ không gọi chị người làm (tên bà là Shizu). Lúc nào Tiên Sinh cũng quay ra ngoài gọi với một giọng thực là dịu dàng, âu yếm: "Shizu ơi!" Và mỗi khi xuất hiện bà đều có dáng vẻ hết sức êm ái, nhu mì. Và bất cứ khi nào ông có nhã ý giữ tôi lại ăn cơm, tôi đều có dịp nhìn ông bà cùng ngồi bên nhau và càng ngày tôi càng vững tin vào mối quan hệ tốt đẹp giữa hai người.

Thỉnh thoảng Tiên Sinh còn đưa bà đến rạp hát cùng dự nhạc hội hoặc xem diễn kịch nữa. Tôi cũng nhớ là trong thời gian quen biết ông bà tôi đã thấy hai người du hành với nhau hàng tuần lễ ít nhất là hai ba lần. Tôi vẫn còn giữ được một tấm hình bưu thiếp mà ông bà đã gửi cho tôi trong chuyến du ngoạn Hakone. Và tôi nhớ là trong chuyến đi Nikko, ông bà có gửi cho tôi một chiếc lá hồng diệp.

Tuy nhiên, có một chuyện đã làm nhạt mờ hình ảnh mối quan hệ tốt đẹp giữa Tiên Sinh và bà vợ trong mắt tôi. Một hôm, theo thường lệ, tôi đang đứng trước cổng ngoài và sắp sửa đánh tiếng bước vào nhà thì nghe thấy tiếng người nói chuyện trong phòng khách. Hình như đó là một cuộc cãi nhau chứ không phải một cuộc trò chuyện tầm thường. Phòng khách ở ngay sát cổng ngoài nên tôi có thể nghe thấy rõ mồn một tiếng người cãi lộn và cái giọng đàn ông thỉnh thoảng cất cao thì đúng là giọng nói của Tiên Sinh. Tiếng nói kia nhỏ nhẹ hơn, tuy không thể nói chắc là tiếng nói của ai song tôi cảm thấy hẳn là tiếng nói của bà vợ. Hình như bà đang khóc. Tôi đứng lớ ngớ mãi trước cổng ngoài chẳng biết tiến lui ra sao, sau cùng tôi quyết ý quay lưng đi trở về nhà trọ.

Lòng tôi tràn ngập một mối bất an khó chịu lạ lùng. Tôi cố gắng đọc sách nhưng nhận thấy ngay là không làm sao tập trung năng lực và tinh thần để đọc sách nổi.

Chừng một giờ sau, tôi nghe tiếng Tiên Sinh từ phía dưới cửa sổ gọi vọng lên. Tôi kinh ngạc mở cửa sổ nhìn ra: Tiên Sinh rủ tôi đi tản bộ một vòng. Tôi nhìn đồng hồ đeo tay thấy đã quá tám giờ rồi. Lúc nãy về nhà chẳng buồn thay quần áo nên khi Tiên Sinh rủ đi chơi, tôi có thể lập tức ra khỏi phòng ngay.

Tối đó, Tiên Sinh và tôi cùng uống bia. Tửu lượng Tiên Sinh vốn kém. Ông không phải là hạng người, khi uống đến một lượng nào đó mà chẳng thấy vui vẻ hơn tí nào, lại cứ nốc rượu tì tì hết chén này sang chén khác.

Tiên Sinh vừa nói vừa mỉm cười cay đắng:

"Ngày hôm nay thực chẳng nên cơm nên cháo gì."

"Thưa Tiên Sinh không được vui hay sao?" Tôi cảm thấy xót xa cho Tiên Sinh. Tôi không làm sao quên được đầu đuôi câu chuyện xảy ra trước đó đã làm tôi thắc mắc khủng khiếp chẳng khác gì mắc một cái xương cá trong cuống họng. Tôi thấy khổ tâm, nghĩ mãi không biết có nên nói cho Tiên Sinh biết chuyện ấy hay không. Nhận thấy sự dao động của tôi, Tiên Sinh hỏi"Tối nay, chú làm sao vậy? Nói thực chú hay, lòng tôi cũng chẳng được thảnh thơi như thường ngày. Chú có nhận thấy thế không?"

Tôi không biết trả lời ra sao nữa.

"Thực ra, trước đây một lát, tôi đã cãi nhau với nhà tôi một trận. Và tôi đã nóng nảy một cách thực lố bịch."

"Thưa, tại sao..." Tôi bắt đầu dò hỏi, nhưng không làm sao mà thốt ra được tiếng "cãi nhau".

"Chú thấy đấy, đôi khi nhà tôi hiểu lầm tôi. Và khi tôi bảo cho bà ấy biết vậy thì bà ấy chẳng chịu nghe. Thế cho nên hôm nay tôi đã nổi nóng, làm ầm ĩ lên một trận."

"Bà nhà đã hiểu lầm ra làm sao ạ?"

Không trả lời thẳng câu hỏi của tôi, Tiên Sinh nói:

"Nếu quả tôi là hạng người như bà ấy tưởng thì tôi đâu đến nỗi đau khổ như thế này."

Tiên Sinh đau khổ ra làm sao thì đó là vấn đề vượt ra ngoài trí tưởng tượng của tôi, tôi chẳng làm sao đoán biết được.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: admin@sachtruyen.net

Phone: 099xxxx