sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Nỗi lòng (Kokoro) - Phần 1 - Chương 19

19

Mới đầu, khi ngồi trước mặt bà, tôi thấy bà là một người có nhiều nữ tính. Nhưng càng nói chuyện với tôi bà càng thay đổi dáng vẻ dần dần. Bà không còn lôi cuốn đu óc tôi nữa mà bắt đầu làm rung động trái tim tôi, giữa bà và ông chồng, tuyệt không hề có một mối buồn phiền oán giận nào hết. Thực thế, chẳng có một lý do nào để đến nỗi thế cả. Tuy nhiên, vẫn có một cái gì đó ngăn cách bà với ông chồng; nhưng dù đã mở to đôi mắt, nhìn khắp mọi bề, bà vẫn không sao tìm ra cái gì đã ngăn cách hai vợ chồng bà với nhau. Tóm lại, chính đó là cái yếu điểm đã làm cho bà khổ sở.

Bà đoán là ngay từ đầu, chồng mình đã nhìn cuộc đời với con mắt yếm thế cho nên kết quả là bà trở thành một phần của cái thế giới mà chồng bà chán ghét. Nhưng chính bà cũng vẫn thấy là những lời đoán định này không vững vàng. Đào bới đến cùng, sau rốt người đàn bà đáng thương hại này đã đi đến chỗ suy nghĩ ngược hẳn lại, bà đoán là chính vì chán ghét bà mà ông chồng đã hóa ra chán ghét cả thế giới. Nhưng bà cũng lại vẫn không tìm ra cách để kiểm chứng những lời suy đoán của mình. Đối với bà, Tiên Sinh lúc nào cũng có thái độ của một ông chồng tốt. Ông tử tế chăm chút từng li từng tí. Đó là nỗi niềm chôn giấu trong lòng bao nhiêu năm trời mà bà phơi bày cho tôi thấy trong tối hôm ấy. Bà hỏi:

"Chú nghĩ sao? Có phải là vì tôi mà nhà tôi mới ra nông nỗi ấy hay không? Hoặc là vì nhân sinh quan hay cái mà đàn ông con trai các chú gọi là cái này cái nọ đó. Xin chú đừng giấu giếm gì hết, nghĩ sao nói vậy cho tôi nghe đi!"

Tôi chẳng hề có ý giấu giếm gì hết nhưng vì biết rõ trong Tiên Sinh có những điều tôi không sao hiểu nổi, không biết gì hết, nên tôi chẳng biết trả lời ra sao cho bà vừa lòng được.

"Con thực không biết nói năng làm sao bây giờ."

Thấy bà có vẻ chưng hửng, tôi cảm thấy thương hại nên vội nói:

"Nhưng con có thể bảo đảm với cô rằng thầy không hề ghét bỏ cô đâu. Con chỉ nhắc lại những lời thầy đã nói với con thôi. Và cô thừa biết là thầy chẳng bao giờ nói dối."

"Thực ra tôi có nhớ một điều."

"Cô muốn nói về nguyên nhân đã khiến cho thầy thay đổi như thế phải không ạ."

"Vâng, nếu quả thực đó là nguyên nhân thì tôi không chịu trách nhiệm gì hết. Ít nhất là tôi cũng còn có thể vui được một chút nếu như biết chắc được thế."

'Thưa cô, đó là việc gì vậy?"

Bà phân vân một chút, đưa mắt nhìn xuống đôi bàn tay đặt trên bắp đùi, rồi nói:

"Tôi sẽ nói rõ cho chú biết và chú phải hứa là sẽ cho tôi hay chú phán đoán ra sao."

"Con sẽ cố hết sức."

"Tôi không thể kể hết cho chú nghe được. Nếu nói hết ắt sẽ bị thầy trách mắng, tôi chỉ có thể kể những điều nếu có biết thầy cũng không mắng mà thôi."

Tôi cảm thấy căng thẳng, nuốt nước bọt mà chờ.

"Khi còn ở đại học, thầy có một người bạn rất thân. Ngay khi sắp sửa tốt nghiệp thì người bạn ấy qua đời. Qua đời một cách rất đột ngột."

Rồi ghé vào tai tôi, bà thấp giọng thì thầm:

"Thực ra là bất đắc kì tử." Cái lối nói của bà khiến cho tôi buột miệng hỏi liền

"Chết ra sao ạ?"

"Tôi không thể nói cho chú biết thêm. Dù sao đi nữa, chính sau khi người bạn qua đời thì thầy bắt đầu đổi tính. Tôi không hiểu tại sao ông bạn kia lại chết. Tôi e là chính thầy cũng không biết nữa. Nhưng ngược lại, khi nhớ lại rằng sự thay đổi tính tình ấy theo ngay sau cái chết của người bạn, tôi không khỏi băn khoăn tự hỏi là có thực thầy không biết hay chăng?"

"Có phải mộ người bạn đó ở nghĩa trang Zoshigaya không cô?"

"Tôi cũng không được phép nói đến điều này nữa. Tuy nhiên liệu người ta có thể thay đổi hẳn tính tình như thế chỉ vì cái chết của một anh bạn hay chăng, thực sự tôi muốn biết ghê lắm. Tôi muốn nghe lời chú phán đoán ra sao?"

Tôi buộc lòng phải thưa với bà là tôi không cho là có thể như vậy.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: admin@sachtruyen.net

Phone: 099xxxx