24
Khi trở lại Tokyo, tôi thấy người ta đã hạ hết mọi thứ trang hoàng năm mới xuống rồi. Trong lúc bước chân trên đường phố giá lạnh, lộng gió, tôi chẳng còn thấy được cảnh sắc và khí vị năm mới là bao nhiêu.
Vừa tới nơi, tôi vội đến nhà Tiên Sinh ngay để hoàn lại món tiền đã vay ngày trước. Tôi mang theo cả mớ nấm khô nữa. Tôi nghĩ nếu đưa mớ nấm ấy ra mà chẳng có lời giải thích nào thì thực khó coi, vì thế khi đặt món quà biếu trước mặt bà vợ Tiên Sinh, tôi đã nói rõ là mẹ tôi bảo tôi đem món này lên biếu hai ông bà. Mớ nấm khô được đựng trong một cái hộp bánh mới. Bà vợ Tiên Sinh trịnh trọng cám ơn rồi cầm cái hộp, đứng dậy, đi sang phòng bên. Có lẽ ngạc nhiên thấy cái hộp nhẹ bỗng, bà hỏi tôi:
"Ồ! Thứ bánh gì mà lạ thế này?"
Càng quen biết với bà tôi lại càng thấy rõ cái bản tính nhẹ nhàng, thẳng thắn đến trẻ con của bà hơn.
Cả hai ông bà đều có nhã ý hỏi thăm bệnh trạng thầy tôi. Tiên Sinh nói:
"Nghe nói lúc này ông nhà chú đã thực sự khá hơn trước nhiều phải không?
Tuy nhiên phải cẩn thận lắm mới được. Không thể quên rằng ông ấy là người mang bệnh đấy."
Tiên Sinh có vẻ như biết đủ mọi điều về bệnh thận trong khi tôi chẳng biết tí gì.
"Bệnh này có cái đặc sắc là chính người mắc bệnh lại cứ tưởng là mình khỏe mạnh như thường chẳng có gì phải lo ngại hết. Tôi có quen biết một ông sĩ quan đã chết một cách hết sức bất ngờ vì bệnh ấy ngay trong giấc ngủ. Bà vợ nằm ngay bên cạnh, chẳng hề biết gì để tìm cách cứu chồng. Trong đêm, ông ta chỉ đánh thức vợ dậy có một lần, bảo là mình thấy đau đau một chút. Thế mà sáng hôm sau, ông ta đã chết ngay đơ. Bà vợ lại cứ tưởng chồng mình còn ngủ, thế có khổ không!"
Đến lúc ấy, tôi là thằng vẫn có khuynh hướng lạc quan, bỗng cảm thấy lo lắng không yên.
"Tiên Sinh có nghĩ là thầy con cũng gặp điều tương tự hay không? Có thể nào nói chắc là điều đó sẽ không xảy ra hay chăng?"
"Thế bác sĩ bảo sao, hả chú?"
"Thưa, bác sĩ bảo bệnh trạng thầy con sẽ chẳng bao giờ trị được cho hết. Tuy nhiên ông ấy cũng nói là trong lúc này thì chưa có gì đáng phải lo ngại cả" "À, nếu bác sĩ đã bảo như vậy thì hay lắm rồi. Người bạn tôi kể chuyện cho chú nghe là một thằng khỉ gió sống rất bừa bãi. Hơn nữa, hắn ta lại là một quân nhân quen sống một cách táo bạo, loạn cuồng."
Nghe mấy lời sau này, tôi mới thấy yên tâm được phần nào, Tiên Sinh nhìn tôi một lúc, theo dõi những thay đổi trên nét mặt tôi rồi tiếp
"Nhưng người đời khỏe mạnh hay ốm đau, thực chẳng biết thế nào mà nói, chú ạ. Thử hỏi làm sao mà người ta biết được mình sẽ chết như thế nào, vào lúc nào liệu có ai biết được mà nói đâu."
"Tiên Sinh cho rằng mọi người đều như vậy cả hay sao?"
"Dĩ nhiên là thế! Tôi có thể là đang khỏe mạnh nhưng vẫn chẳng có gì ngăn cản tôi nghĩ đến cái chết cả."
Trên miệng Tiên Sinh, thoáng hiện một nét cười:
"Đúng vậy! Có nhiều người chết một cách hết sức bất ngờ, hoàn toàn lặng lẽ, thực là tự nhiên; lại có những người chết một cách bất thình lình và bi thảm vì bạo lực không tự nhiên."
"Tiên Sinh nói 'chết vì bạo lực không tự nhiên' là ý nghĩa thế nào ạ?"
"Tôi chẳng biết nói sao cho rõ, thế nhưng chú có nghĩ rằng một người tự sát là đã tìm cái chết bằng bạo lực không tự nhiên hay chăng?"
"Như vậy theo con nghĩ thì Tiên Sinh cũng có ý nói là những người bị giết cũng chết vì bạo lực không tự nhiên, có phải thế không ạ?"
"Chưa bao giờ tôi nghĩ đến chuyện ấy những nghĩ cho cùng, dĩ nhiên là chú nói đúng đứt đuôi con nòng nọc rồi."
Sau đó một lúc, tôi cáo từ Tiên Sinh mà ra về. Đêm ấy, tôi không mấy bận tâm đến bệnh tình của cha tôi mà cũng chẳng tốn thì giờ nghĩ đến những lời Tiên Sinh đã nói về cái chết tự nhiên hay là cái chết vì bạo lực không tự nhiên nữa. Tôi còn phải nghĩ đến bản luận án tốt nghiệp của tôi nhiều hơn; đó là vấn đề trước đây đã làm tôi tốn công nghĩ nhiều lần nhưng vẫn chưa bao giờ làm trọn. Tôi tự nhủ bây giờ đã đến lúc phải thực sự bắt tay vào việc, viết sao cho xong tập luận án này.
@by txiuqw4
Email: admin@sachtruyen.net
Phone: 099xxxx