sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Nỗi lòng (Kokoro) - Phần 1 - Chương 28

28

"Chú này! Nếu trong gia đình chú có chút tài sản thì tôi tưởng là chú không thể không để ý xem mình được chia gia tài ra sao. Tôi vẫn biết là chuyện này không có ăn thua gì đến mình nhưng không sao tránh khỏi băn khoăn là liệu chú có biết là chú sẽ được chia phần ra sao trong khi ông nhà còn sống hay không? Vạn nhất có chuyện gì bất ngờ xảy ra, tỷ dụ như khi có một người qua đời bất thình lình, thường sinh ra lắm chuyện rắc rối lôi thôi về vấn đề tài sản lắm đấy."

Ngoài miệng tôi đưa đẩy đáp lời "thưa vâng" nhưng trong lòng, thực ra tôi chẳng để ý gì mấy đến lời nói của Tiên Sinh cả. Tôi tin chắc là trong gia đình, cả thầy lẫn mẹ tôi đều chẳng có ai bận tâm đến những vấn đề Tiên Sinh vừa nói đến. Kể ra tôi cũng hơi kinh ngạc và bực mình khi thấy Tiên Sinh lại quá thực tế như vậy. Nghĩ vậy nhưng tôi vẫn chẳng nói năng gì vì không muốn tỏ ra thiếu kính trọng đối với một bậc trưởng thượng.

"Này này, nếu tôi có làm chú bực mình khi có ý dự liệu đến việc ông nhà chú qua đời thì xin chú cũng vui lòng bỏ qua cho nhé. Nhưng người đời ai cũng có lúc phải chết, chú ạ. Ngay cả những người đang khỏe mạnh như voi, biết đâu chẳng có lúc lăn quay ra chết, làm sao mà nói được?"

Khẩu khí Tiên Sinh nghe như có giọng chua chát khác thường. Tôi vội đáp như biện giải cho mình:

"Không, con không có phiền lòng chút nào đâu, Tiên Sinh!" Tiên Sinh lại hỏi:

"Anh chị em chú có mấy người cả thảy nhỉ?"

Ông còn hỏi tôi về những người thân thích ở vai trên như các ông chú bà cô của tôi nữa.

"Các ông các bà ấy có phải đều là những người tốt lành cả không?"

"Dạ, các cô các chú con đều chẳng phải là những người xấu bụng. Đại để họ đều là người nhà quê cả mà."

"Thế ra chú tưởng rằng hễ là người nhà quê là đều không thể xấu bụng được sao?"

Tôi bắt đầu cảm thấy bực mình hết sức nhưng Tiên Sinh chẳng để cho tôi có dịp trả lời câu hỏi cuối cùng vừa nã

"Thực ra người nhà quê lắm khi lại còn xấu bụng hơn cả người thành thị nữa đấy. Chú vừa bảo rằng chú không nghĩ là trong những người thân thích của chú lại có ai thuộc hạng người xấu xa. Thế nhưng trên đời này làm gì có một khuôn mẫu riêng cho hạng người xấu xa đâu, hả chú? Trong cuộc sống bình thường, chẳng nhiều thì ít, ai ai cũng là thiện nhân hết; nhưng cứ thử tìm cách lôi cuốn, mua chuộc họ xem, chỉ sợ là họ biến ngay thành ác nhân trong chốc lát. Đó mới là điều đáng sợ nhất nơi con người đấy chú ạ. Lúc nào mình cũng phải canh chừng, cứ sơ hở mảy may là có chuyện rồi."

Đến chỗ này Tiên Sinh có dáng như còn muốn tiếp tục nói nữa; và đến chỗ này, tôi cũng muốn nói một đôi câu nhưng bất chợt có một con chó từ phía sau chúng tôi xông ra sủa inh ỏi khiến cả Tiên Sinh lẫn tôi đều kinh ngạc, sững sờ.

Phía sau chiếc ghế dài, bên cạnh hàng cây sam lá xanh non búng, những khóm cỏ bấc thấp lùn mọc dày đặc cả một khoảng đất nhỏ. Con chó vừa nghé mắt nhìn qua bụi cỏ vừa sủa nhặng sị cả lên. Một thằng bé khoảng mười tuổi thò mặt ra quát mắng con chó rồi quay lại đi về phía Tiên Sinh. Thằng bé vẫn đội cái mũ học sinh màu đen có huy hiệu trên đầu, đi đến trước mặt Tiên Sinh vừa chào vừa nói:

"Thưa chú, lúc chú mới vào, chẳng có ai ở nhà hay sao ạ?"

"Không, chẳng thấy ai hết."

"Chị và má cháu ở nhà trong, chú ạ."

"Thế ư? Ở nhà trong à?"

"Thưa vâng. Lẽ ra chú nên đánh tiếng 'Chào cả nhà' rồi hãy vào thì hơn."

Tiên Sinh mỉm cười méo mó. Ông móc ví ra lấy một đồng 5 xu trắng xóa giúi vào tay thằng bé.

Đôi mắt lanh lợi láu lỉnh của nó lóe lên một ánh tươi cười.

"Lúc này, cháu là trưởng toán hướng đạo", nói đoạn, nó lao mình chạy xuống chân đồi, len lách qua hàng cây thược dược. Con chó cong đuôi lên cao vút, cắm đầu cắm cổ chạy theo sau. Một lúc nữa hai ba đứa bé trạc tuổi thằng toán trưởng lúc nãy chạy qua trước chúng tôi rồi cũng mất hút phía chân đồi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: admin@sachtruyen.net

Phone: 099xxxx