sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Nỗi lòng (Kokoro) - Phần 2 - Chương 07

7

Rõ ràng là thầy tôi tự mình lo ngại về bệnh trạng chính mình. Tuy nhiên ông vẫn một mực giấu kín nỗi lo ngại ấy riêng trong dạ mình chẳng để ai hay. Bất kỳ khi nào bác sĩ tới thăm bệnh, thầy tôi cũng không hề quấy rầy ông này bằng những câu hỏi dớ dẩn không đâu. Còn ông bác sĩ thì cũng luôn luôn im lặng chẳng nói năng gì.

Hình như thầy tôi đang nghĩ đến chuyện sau khi mình nhắm mắt thì mọi việc sẽ ra sao. Ít nhất là ông luôn luôn có vẻ cố gắng tự mình tưởng tượng xem cuộc sống trong nhà sẽ thế nào sau khi ông nhắm mắt lìa đời. Có lần ông bảo tôi:

"Con ạ, cho con cái ăn học hẳn hoi, thực ra có nhiều cái lợi mà cùng có nhiều điều hại ra phết chứ chẳng phải chơi. Mình lo lắng trăm bề để lo cho con cái ăn học nên người; nhưng đến khi đỗ đạt rồi thì đứa nào đứa ấy cuốn gói tếch thẳng chẳng bao giờ nghĩ đến việc trở về. Xem vậy mình có thể nói mà không sợ lầm lẫn rằng học vấn chỉ làm cho con cái xa lìa cha mẹ mà thôi".

Thực thế, anh cả tôi vừa tốt nghiệp đại học là đã rời nhà đi làm ăn ở một tỉnh xa. Còn tôi nữa chính vì nền giáo dục đã hấp thụ mà tôi cũng đã định tâm sinh sống luôn ở Tokyo, do đó thầy tôi có than thở về việc con cái xa lìa bố mẹ cũng chẳng phải là điều nói nhăng nói cuội. Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, thầy tôi cứ mỗi khi tưởng tượng đến việc mẹ tôi sống lủi thủi một thân một mình trong căn nhà miền quê này, nơi hai vợ chồng già đã cùng nhau sinh sống trong bấy nhiêu lâu - là thầy tôi lại thấy buồn tê tái.

Đối với thầy tôi, căn nhà này là tổ ấm gia đình mà ông chẳng bao giờ có ý nghĩ xa lìa để sống ở nơi khác. Ông cũng coi việc mẹ tôi sẽ sống ở nơi này cho đến khi nhắm mắt là chuyện đương nhiên; do đó cứ nghĩ đến cảnh mẹ tôi sống cô độc trong căn nhà rộng rãi này là ông thấy lòng xốn xang lo sợ. Đồng thời, việc thầy tôi thúc giục tôi đi Tokyo để kiếm một địa vị tốt đẹp đã khiến tôi thấy trong đầu óc ông có cái gì mâu thuẫn. Sự mâu thuẫn này đã làm tôi buồn cười nhưng đồng thời, cũng lại khiến cho tôi mừng thầm là mình có thể lên đường đến Tokyo với sự tán trợ của thầy tôi nữa.

Trước mặt thầy mẹ, tôi vẫn làm ra vẻ đang cố gắng hết sức để kiếm việc làm. Tôi viết thư cho Tiên Sinh, kể hết sự tình ở trong gia đình mình. Tôi nói là sẵn sàng làm bất cứ công việc gì hợp với khả năng và nhờ ông để ý tìm cho một chỗ làm thích hợp. Tôi viết thư và tin tưởng rằng Tiên Sinh sẽ chẳng buồn để ý gì đến điều tôi nhờ vả; hơn nữa, tôi còn nghĩ thầm trong dạ là cho dù Tiên Sinh có muốn giúp đỡ tôi chăng nữa, một con người sống cuộc đời khép kín như ông cũng chẳng lo liệu được gì. Tuy vậy, tôi vẫn tin tưởng là thế nào đi nữa, ông cũng viết thư trả lời.

Trước khi dán kín phong bì lại, tôi đến bên mẹ tôi và nói:

"Mẹ này, con đã viết thư cho Tiên Sinh theo như mẹ bảo đấy. Mẹ muốn liếc mắt nhìn qua một cái hay không?"

Đúng như tôi chờ đợi, mẹ tôi không chịu đọc, bà chỉ nói:

"Thế hả? Trong trường hợp đó, con nên đi gửi thư ngay càng sớm càng hay. Đáng lẽ ra con phải viết thư từ lâu rồi chứ, đâu cần phải chờ người thúc giục năm lần bảy lượt mới chịu viết thư như thế này".

Mẹ tôi vẫn coi tôi như một đứa trẻ con. Nói cho ngay, thực ra chính tôi trong lúc đó cũng cảm thấy mình có vẻ trẻ con thật.

"Tuy nhiên, con cần mẹ nói rõ: Chỉ viết thư thôi thì không đủ đâu. Có lẽ sang tháng chín, con phải lên Tokyo mới được".

"Thế cũng được. Dù sao viết thư nhờ vả mấy chỗ quen biết cho sớm, xét ra cũng chẳng có hại gì biết đâu lại chẳng có người bất chợt tìm ra cho con một chỗ làm thực tốt đấy"

"Vâng, rồi mẹ con mình sẽ tính lại việc này cho kĩ sau khi con nhận được thư trả lời của Tiên Sinh. Con chắc là thể nào Tiên Sinh cũng sẽ trả lời"

Tôi tin tưởng là Tiên Sinh sẽ sốt sắng với việc ấy nên vững bụng chờ đợi thư ông. Nhưng sự thể đã xảy ra ngoài sự mong đợi của tôi. Cả một tuần dài lặng lẽ trôi qua mà Tiên Sinh thì vẫn biệt vô âm tín.

"Có lẽ ông ấy đã đi rồi" Cảm thấy cần phải tìm một cái cớ nào đó để giải thích sự im hơi lặng tiếng của Tiên Sinh, tôi nói với mẹ tôi như vậy. Thực ra chẳng phải riêng với mẹ tôi, với cả chính tôi, tôi vẫn phải cố làm cho mình tin tưởng như thế. Để cho mình có thể an lòng khỏi thắc mắc vẩn vơ, tôi cũng phải gắng gượng ép buộc mình tin vào sự giả định là Tiên Sinh đã nghỉ mát để biện hộ cho cái thái độ im lặng lơ là của ông ấy.

Đôi khi, tôi quên bẵng cả bệnh tình của thầy tôi, tâm trí cứ quẩn quanh vơ vẩn mãi với cái ý nghĩ là làm sao có thể rời nhà mà đi Tokyo thực sớm. Cả thầy tôi nữa hình như đôi lúc chính ông cụ cũng quên là mình đang đau yếu và tuy thừa biết là phải thu xếp mọi việc lo cho tương lai trước khi nhắm mắt lìa đời, song chẳng bao giờ ông đả động tới chuyện đó cả. Vì vậy, tôi cũng chẳng có cơ hội nào mà nói chuyện với thầy tôi về việc phân chia tài sản theo như Tiên Sinh khuyên bảo dặn dò.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: admin@sachtruyen.net

Phone: 099xxxx