sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Nỗi lòng (Kokoro) - Phần 2 - Chương 09

9

Tôi nhớ rõ hai ngày trước khi tôi lên đường thì thầy tôi đột nhiên lại ngất xỉu đi lần nữa. Đó là một buổi tối, vào lúc tôi vừa mới buộc xong hành lý chứa đầy sách vở quần áo. Khi đó thầy tôi vừa vào nhà tắm mẹ tôi đi theo để kì lưng cho ông, bỗng dưng gọi tôi giật giọng ầm ĩ cả lên. Tôi đâm nháo đâm nhào chạy vào thấy thầy tôi đang trần mình nằm đưỡn người trên tay mẹ tôi. Nhưng vừa được đi về phòng, thầy tôi tỉnh lại ngay "Bây giờ tôi thấy khỏe rồi." Tuy vậy, tôi vẫn ngồi bên giường, lấy khăn ướt đắp lên trán thầy tôi. Mãi đến khoảng 9h tối, tôi mới có thì giờ nhấm nháp qua loa một chút thay bữa cơm chiều cho kiến đỡ bò bụng.

Ngày hôm sau, thầy tôi có vẻ khỏe khoắn, tỉnh táo hơn là chúng tôi tưởng. Chẳng buồn để ý đến những lời mẹ con tôi cằn nhằn, ông cứ đi tắm một mình.

"Bây giờ thầy thấy trong người khỏe khoắn lắm rồi" ông cứ nhắc đi nhắc lại mãi câu này cho tôi nghe y như trong mùa đông năm ngoái. Dạo đó, chẳng nhiều thì ít, quả thực ông có khá hơn đúng như lời ông nói. Tôi lạc quan nghĩ rằng biết đâu phen này, thầy tôi lại chẳng tỏ ra là có lý thêm một lần nữa. Tuy nhiên, dù tôi căn vặn hỏi han đến thế nào đi nữa, ông bác sĩ chữa bệnh cho thầy tôi vẫn chẳng chịu hé miệng nói gì cho tôi hay ngoại trừ một điều là phải để ý chăm nom săn sóc ông cụ cho cẩn thận. Đã đến ngày tôi dự định lên đường nhưng vì không được yên lòng về thầy tôi nên tôi quyết định trì hoãn chuyến đi thêm ít ngày. Tôi nói với mẹ tôi:

"Có lẽ con sẽ nấn ná ở lại nhà cho đến khi nào mọi việc được rõ ràng hơn chút nữa."

"Ừ phải đấy, con nên ở lại thêm ít ngày," mẹ tôi nói với giọng năn nỉ van nà

Trước đây, khi thầy tôi tự mình làm ra vẻ khỏe khoắn, đi lại một mình ngoài vườn hay tới sân sau, mẹ tôi đã tỏ ra lạc quan không phải lối; nhưng bây giờ bà lại tỏ ra lo âu cuống quýt quá chừng.

Đến chiều hôm đó, thầy tôi hỏi:

"Thế tới hôm nay mà con vẫn chưa lên đường đi Tokyo hay sao?"

"Vâng, con đã quyết định nán lại nhà ít ngày, thầy ạ."

"Chỉ vì thầy có phải không, con?"

Tôi trù trừ một lúc. Nếu trả lời là phải tức là tôi đã nhìn nhận rằng bệnh trạng thầy tôi nặng nề lắm lắm. Tôi muốn tránh sao cho thầy tôi càng đỡ xúc động càng hay; nhưng hình như ông đọc được ý nghĩ của tôi.

"Thầy rất ân hận" nói rồi ông quay nhìn ra ngoài vườn.

Tôi trở về phòng riêng giương mắt nhìn hành lý trỏng trơ trên sàn. Hành lý đã được buộc dây chặt chẽ, sẵn sàng theo tôi lên đường. Tôi đứng mơ màng một lúc không biết là có nên tháo dây buộc ra không.

Ba bốn ngày lặng lẽ trôi qua. Vì phải sống trong trạng thái vật vờ bất trắc như thế nên tôi cảm thấy đứng ngồi không yên. Thế rồi thầy tôi lại ngất đi lần nữa. Lần này, bác sĩ bắt ông phải hoàn toàn ngồi yên một chỗ.

"Làm thế nào bây giờ?" Mẹ tôi thì thào vào tai tôi để cho thầy tôi khỏi nghe thấy. Trông bà có vẻ hãi hùng và tuyệt vọng. Tôi tính đánh điện tín cho ông anh cả và cô em gái để báo tin cho hai người hay. Nhưng thầy tôi, lúc đó đang bị bó buộc phải nằm dài trên giường, lại chẳng có vẻ gì đau đớn phiền muộn cả. Nhìn vẻ mặt và nghe lời nói của ông, người ta tưởng ông chỉ bị cảm lạnh qua loa chứ không có ốm đau gì hết. Hơn nữa, thầy tôi lại còn thấy ăn ngon miệng hơn thường lệ, chẳng bao giờ thèm để lọt tai những lời mẹ con tôi nhắc nhở can ngăn đừng có ăn quá nhiều.

"Đằng nào thì cũng sắp chết đến nơi" có lần ông nói, "của ngon vật lạ, tôi muốn ăn gì thì cứ việc ăn chỉ sợ sau này không ăn được nữa

Mấy tiếng "của ngon vật lạ" trên miệng thầy tôi làm tôi ngỡ ngàng sửng sốt, nghe vừa có vẻ buồn cười. Thầy tôi không phải là dân thị thành, đâu có biết thực sự của ngon vật lạ là những cái gì. Thường thường, cứ đến khuya là ông hay đòi mẹ tôi đem bánh nếp nướng vào cho ông ăn ngon lành, ngấu nghiến.

"Mẹ tôi hỏi chẳng biết vì sao thầy con lại đâm ra đói khát đến thế?" Mẹ tôi bảo tôi. "Chắc là ông ấy vẫn còn khỏe mạnh."

Mẹ tôi đã lấy làm điều tốt lành cái triệu chứng đáng làm cho mình thất vọng hơn hết. Tuy nhiên, bà đã dùng tiếng "đói khát" theo lối nói ngày xưa, vừa có nghĩa là đói ăn, vừa có nghĩa là khát uống nhưng chỉ dùng khi nói đến những người ốm đau bệnh tật mà thôi.

Khi bác tôi tới thăm, thầy tôi giữ chặt luôn ông anh lại. Dĩ nhiên là thầy tôi muốn giữ bác tôi lại để cho mình khỏi bị quá cô quạnh nhưng tôi ngờ rằng còn một lý do khác nữa: thầy tôi muốn có ai đó ngồi nghe mình thở than tỏ nỗi bất bình về việc mẹ con tôi ngại ngần không chịu để ông ăn những món ông thèm cho đến sướng miệng.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: admin@sachtruyen.net

Phone: 099xxxx