2
Thế rồi tôi bắt đầu viết bức thư này. Bình sinh tôi vốn không quen viết lách nên lúc này cảm thấy đau khổ quá chừng khi không sao tỏ bày cho hết được những sự kiện cũng như các tư tưởng của chính mình cho chú rõ. Lắm lúc, tôi đã có ý định bỏ dở luôn lá thư, thà cam lỗi hẹn với chú còn hơn. Nhưng cứ mỗi bận gác bút nghĩ là không sao có thể tiếp tục được nữa, chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ sau, tôi lại thấy mình cắm đầu ngồi viết tiếp. Chú có thể coi đó là sự thể hiện cái ý thức trách nhiệm mãnh liệt sẵn có của tôi. Tôi sẽ không phủ nhận nếu quả tình chú nghĩ như vậy. Như chú đã biết, tôi sống một cuộc đời hết sức cô độc và có rất ít mối giao thiệp với người đời. Khi nhìn quanh mình, đằng trước cũng như đằng sau, bên phải cũng như bên trái, quả tình tôi thấy mình chẳng hề phải có trách nhiệm hay nghĩa vụ với một ai cả. Hoặc vì hoàn cảnh hoặc vì cố ý, tôi đã sống sao cho đời mình không bị một sự giàng buộc nào hết. Tuy nhiên chẳng phải vì tôi không thấy mình bị kích thích mạnh mẽ sâu sắc để phải có nghĩa vụ đối với người khác. Chẳng qua tôi thấy rõ sở dĩ mà mình sống cuộc đời hoàn toàn tiêu cực như vậy chỉ vì tôi không có can đảm chịu đựng những nỗi khổ đau mà người khác vẫn hằng chịu đựng. Nói như vậy cho chú hiểu rằng vạn nhất mà không giữ được với chú lời hứa ngày trước, tôi sẽ cảm thấy đau lòng hết sức. Nguyên một việc muốn tránh một nỗi băn khoăn khổ sở như thế cũng đã đủ thúc đẩy tôi cầm bút viết tiếp rồi.
Tuy nhiên, đó không phải là lý do duy nhất khiến tôi viết lá thư này. Chú ạ, ngoài cái ý thức là mình có nghĩa vụ phải viết, còn có một lý do đơn giản là tôi muốn viết về quá khứ của mình nữa. Vì chỉ có một mình tôi đã trải qua cái quá khứ này nên tôi coi nó là sở hữu của riêng tôi mà không ai bắt bẻ được gì hết. Và bây giờ, trước khi nhắm mắt nếu tôi có muốn đem kể lại cho một người nào đó nghe thì cũng là chuyện tự nhiên - mặc dù không phải là tôi sẽ kể cho bất cứ ai nghe đâu. Ít nhất, đó cũng là tâm trạng của tôi khi tôi ngồi viết bức thư này. Mặt khác, thà tôi thấy kinh nghiệm của mình cùng bị chôn vùi với cuộc đời và thân xác của mình còn hơn là đem cho một người nào đó trong khi người ấy không muốn đón nhận. Nói thực nếu không có một người như chú thì chắc chắn là quá khứ của tôi sẽ mãi mãi chẳng bao giờ ai biết đến - dù chỉ biết một cách gián tiếp mà thôi. Vậy thì trong bao nhiêu triệu con người Nhật Bản chỉ có một mình chú là người mà tôi muốn đem quá khứ của mình kể lại cho nghe đấy thôi. Bởi vì chú thành thực, chú thân thiết với tôi và đã có lần chú hết sức thành thực nói là chú muốn học hỏi trong chính cuộc đời.
Chẳng còn ngần ngại gì nữa, tôi sẽ ép chú đi vào cái chốn tối tăm của nhân thế. Chú đừng có sợ mới được. Hãy ngang nhiên nhìn thẳng vào cái chốn tối tăm này mà nhặt lấy bất cứ cái gì chú thấy là có thể dùng được trong đời. Khi nói đến tối tăm, tôi muốn nói đến sự tối tăm của luân lý đạo đức. Vì ngay từ khi ra đời tôi đã là một sinh vật có luân lý đạo đức và đã được nuôi dưỡng để trở thành con người biết ưa chuộng luân lý đạo đức. Đã đành là luân lý, đạo đức của tôi có thể khác với luân lý đạo đức của thanh niên ngày nay, nhưng ít nhất, đó là đạo đức luân lý của chính tôi. Tôi không hề đi vay đi mượn của ai cho thuận tiện - y như người đi mượn một bộ quần áo để khoác vào mình. Chình vì lý do này, tôi nghĩ là chú vốn đang mong muốn lớn khôn, hẳn có thể học hỏi trong kinh nghiệm của tôi một vài điều hữu ích.
Hẳn chú còn nhớ là chú vẫn thường cố gắng bàn luận với tôi về vấn đề tư tưởng hiện đại. Hẳn chú cũng còn nhớ thái độ của tôi ra làm sao. Tuy không sao có thể khinh miệt ý kiến của chú nhưng tôi cũng phải nói thẳng là không sao có thể ép buộc chính mình phải tôn trọng những ý kiến ấy được. Tư tưởng của chú còn thiếu căn bản vững chắc và chú còn quá trẻ để tự mình có nhiều kinh nghiệm trường đời. Đôi khi nghe chú nói mà tôi phì cười. Đôi khi chú nhìn tôi một cách bực bội. Cuối cùng, chú đòi tôi trải rộng quá khứ của tôi ra như là trải một cuộn tranh cho chú xem. Đó là lần đầu tiên, tôi có ý tôn trọng chú đấy. Tôi thấy xúc động vì quyết tâm của chú - tuy có kém bề thanh nhã trong cách tỏ bày - nhưng sự quyết tâm nắm lấy một cái gì sống động trong tâm hồn tôi đã làm cho tôi thấy phục chú rồi đấy. Chú muốn mổ xẻ tim tôi để nhìn rõ máu chảy lênh láng, chan hòa. Nhưng lúc ấy tôi vẫn còn muốn sống, tôi vẫn còn sợ chết. Đó là lý do khiến tôi khước từ lời yêu cầu của chú và cứ trì hoãn mãi chưa chịu đáp ứng điều mong ước của chú, cứ lần lữa hẹn hết ngày này sang ngày khác. Nhưng bây giờ tự tay tôi, tôi sắp sửa moi móc, mổ phanh trái tim tôi ra và ấn đầu chú xuống vũng máu chan hòa. Và nếu khi tim tôi ngừng đập mà có được một cuộc đời mới nảy sinh trong lồng ngực chú, thực tôi mãn nguyện vô cùng.
@by txiuqw4
Email: admin@sachtruyen.net
Phone: 099xxxx