sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Nỗi lòng (Kokoro) - Phần 3 - Chương 11

11

Tôi dọn đến ở nhà trọ ngay tức thời và được dành cho ở ngay căn phòng nơi trò chuyện với bà chủ nhà ngay hôm mới đến gặp mặt. Đó là căn phòng đẹp nhất nhà. Từ lâu năm, tôi vốn chưa hề phải sống nơi tối tăm bẩn thỉu, vì vào thời tôi, trong khu Hongo đây đó đã có xây dựng rải rác một số nhà cửa sang trọng rồi. Tôi đã quen sống trong những căn phòng - xét theo mức sống sinh viên thì quá đầy đủ và đẹp đẽ. Nhưng căn phòng tôi mới dọn đến này thì lại đẹp mắt hơn bất cứ căn phòng nào tôi đã ở tại Tokyo trong thời gian qua nữa. Lúc mới dọn vào tôi đã nghĩ là có lẽ căn phòng này quá đồ sộ đối với một sinh viên như mình.

Đó là căn phòng rộng trải kín 8 tấm chiếu có chỗ ngủ riêng, bên cạnh lại còn kê một giá sách để trang hoàng cho đẹp mắt. Phía đối diện với lối đi có một phòng tắm rộng nom hai thước, quay về phía Nam. Tuy không có cửa sổ nhưng nhìn ra một hàng hiên lúc nào cũng có ánh nắng chói chang.

Ngay hôm mới dọn đến, tôi đã thấy trong phòng kê giường ngủ có một bình hoa, bên cạnh lại có cây đàn Koto dựng thẳng trên vách. Cả những bông hoa lẫn cây đàn không hề làm tôi khoái chí chút nào. Vì đã được gần gũi một ông bố chỉ thích những thứ nào thơ, nào trà đạo nên từ khi còn nhỏ tuổi, tôi đã có khuynh hướng sành sỏi nhưng khắt khe trong những thú vị đó. Tôi đã học được cái thói dè bỉu khinh miệt những lối trang sức phơi bày thừa mức mà tôi nhìn thấy trong cái bệ tường nhà này.

Nhờ tay ông chú tôi mà phần lớn những tác phẩm nghệ thuật cha tôi từng khổ công thu thập, nay đã đội nón ra đi nhưng tôi vẫn còn giữ được một vài món đáng giá, phần lớn những món này, tôi đã trao cho anh bạn cũ ở quê nhà trông nom, gìn giữ giùm. Tuy nhiên thấy có bốn năm bác liễn hay hay nên trước khi rời nhà lên Tokyo, tôi có moi trong tủ ra vài bức đem nhét xuống đáy hành lý. Tôi đã trông chờ có dịp đem treo một trong những bức đó ngay trong phòng mới của mình nhưng vừa nhìn thấy những bông hoa và cây đàn là tôi cụt cả hứng. Sau này mới biết là bà chủ đã đem bày hoa và treo đàn ở đó cốt để làm đẹp lòng mình, tôi vừa thấy thích thích mà cũng vừa thấy bực bực. Cứ tưởng cây đàn vẫn được treo ở đó từ lâu vì trong nhà chẳng biết đem treo ở đâu khác kia ch

Nghe tôi kể lại đến đây chắc là chú đã mường tượng ra hình bóng một cô gái thanh xuân nào trước mắt. Tôi phải thú thật là ngay trước khi dọn đến nhà này tôi đã sinh lòng tò mò vì muốn tìm hiểu về cô gái này. Có lẽ vì sự tò mò chính mình cũng thấy rõ này đã làm cho tôi mất tự nhiên hoặc cũng có thể là tôi chưa vượt qua được sự thẹn thùng ngượng nghịu của con trai mới lớn nên khi được bà chủ nhà giới thiệu cùng cô con gái, tôi đã tỏ ra hết sức lúng túng ngượng ngùng. Còn cô nàng thì khỏi phải nói, mặt cứ đỏ như là gấc chín.

Qua sự quan sát phong thái cùng cử chỉ bà mẹ tôi tưởng tượng ra hình ảnh cô con sẽ như thế nào và thành thực mà nói, đó là một hình ảnh tưởng tượng không lấy gì làm nở mũi cho lắm. Đã đi đến kết luận rằng bà mẹ là một người vợ lính chính hiệu con nai vàng nên tôi đã tiếp tục mường tượng ra hình ảnh một cô gái con nhà lính chính hiệu bà lang trọc nhưng tất cả mọi sự đoán mò đoán mẫm của tôi đều tan biến ngay trong khoảnh khắc khi tôi vừa nhìn thấy nàng lần đầu tiên. Và đấy là lần đầu tiên tôi thấy ngập lòng cái mùi hương mới mẻ trước mắt của một người khác phái - từ xưa đến giờ, chưa bao giờ thấy được. Từ đó trở đi, những bông hoa trong bình đặt trên bệ tường không còn làm cho tôi thấy gai mắt nữa. Và cây đàn Koto treo trên vách trước mặt cũng không làm cho tôi thấy bực mình, khó chịu nữa.

Bất cứ lúc nào thấy những bông hoa trong bình có vẻ tàn úa là cô con gái bà chủ cũng đem hoa tươi vào thay ngay. Thỉnh thoảng nàng còn đi vào lấy cây đàn đem về phòng riêng ở xê xế phòng tôi. Trong những lúc ấy, tôi thường ngồi lặng lẽ bên bàn viết tì tay chống cằm lắng nghe tiếng đàn. Tôi cũng chẳng biết tiếng đàn ấy là hay hoặc dở nhưng thấy chẳng bao giờ nàng chơi một bản nhạc nào khó khăn rắc rối nên tôi đoán nàng chẳng phải một tay trong nghề. Thực vậy tôi nghĩ rằng trình độ nghệ thuật đánh đàn cũng không khá hơn gì nghệ thuật cắm hoa của nàng cả. Tôi có biết chút ít về nghệ thuật cả hai trường hợp này nên có thể nói chắc rằng thực quả nàng không phải là tay sành trong hai ngành này.

Tuy nhiên nàng không hề có ý ngại ngùng ngượng nghịu, cứ gia công trang hoàng cái bệ tường trong phòng tôi với đủ mọi thứ hoa. Hoa lúc nào cũng cắm theo cùng một lối và trong cùng một bình. Còn đến cái thứ âm nhạc lại lạ lùng hơn nữa, vểnh tai mà nghe, mình cũng chỉ thấy toàn những âm thanh ngập ngừng đứt đoạn, thỉnh thoảng mới có tiếng hát mà cô nàng định bụng đánh đàn đệm theo. Tôi không bảo là nàng không cất tiếng hát nhưng tiếng hát có giọng rụt rè như thủ thỉ, thì thầm. Những lúc bị mẹ ngầy ngà, nàng lại càng lí nhí thấp giọng hơn nữa.

Tuy vậy tôi vẫn cứ vui mừng hớn hở mà ngắm những bông hoa cắm thực vụng về và lắng nghe những giọng hát, cung đàn tầm thường vô vị đó.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: admin@sachtruyen.net

Phone: 099xxxx