27
Tôi đã định thổ lộ nỗi niềm với K vào lúc này. Thật ra, lắm lúc tôi đã muốn làm vậy rồi nhưng không làm sao tìm hay tạo được một cơ hội để khơi mào câu chuyện cho được dễ dàng, tự nhiên cả. Cứ mỗi khi nghĩ lại chuyện cũ, tôi lại thấy cả lũ bè bạn của tôi dạo đó kể cũng lạ lùng, chẳng có thằng nào dám mạnh miệng nói tới những chuyện quen biết đi lại của mình với đàn bà con gái cả. Tôi nghĩ là thật ra lắm thằng trong bọn cũng chẳng có cái quái gì mà nói nhưng dù sao đi nữa thì cả bè cả lũ hình như đều không có thói quen trao đổi với nhau những câu chuyện tâm tình có quan hệ đến phái nữ. Chú là người quen hít thở bầu không khí tự do ngày nay hẳn là thấy điều này hết sức lạ lùng Tôi sẽ để chú tự mình so sánh rồi phán đoán xem co phải là bọn tôi vẫn còn quen nề nếp chỉn chu coi trọng hình thức đạo đức hay chỉ vì có tích cách hay bẽn lẽn thẹn thùng mà thôi.
K và tôi, hai đứa là bạn thân nên chẳng có chuyện gì là không đem ra bàn luận với nhau. Đôi khi chúng tôi cũng nói đến cả chuyện yêu đương nhưng chẳng qua chỉ là nói mép đấy mà thôi, chưa bao giờ vượt qua khỏi những lý luận trừu tượng cả. Và như tôi đã nói, rất ít khi bọn tôi bàn luận đến đề tài đó. Chúng tôi chẳng mấy khi nói đến những chuyện gì khác ngoài những vấn đề đại để như sách vở, học vấn, sự nghiệp, tương lai, hoài bão hay là cách tu dưỡng tấm thân v.v... Tuy là bạn thân với nhau nhưng hai đứa tôi vẫn nghiêm chỉnh giữ lễ nên tôi thấy thật khó lòng mà vượt qua cái hình thức thủ lễ nghiêm chỉnh này. Tình thân thiết giữa hai đứa tôi đã có một bản chất vững vàng chắc chắn như thế nên tôi không làm sao có thể mở đầu câu chuyện với cái giọng đột ngột để làm đổ vỡ tất cả được. Lắm lúc tôi đã định kể rõ câu chuyện cô chủ cho K nghe nhưng luôn luôn tôi lại bị bức tường thủ lễ ấy chắn ngang trước mặt. Quá ngán ngẩm, tôi ước gì có thể khoét phăng một cái lỗ ở nơi nào đó trên đầu hắn để cho một làn không khí dịu dàng êm ái có thể lọt vào trong.
Đọc đến đây hẳn là chú phải phì cười khi thấy câu chuyện có vẻ như không sao mà nghe lọt tai cho nổi. Ấy thế mà lúc ấy tôi lại đang cuống quýt tối mù, thật hết sức khốn quẫn. Tôi vẫn rụt rè nhút nhát chẳng khác khi ở Tokyo chút nào. Tôi quan sát từng li từng tí, hy vọng sẽ nắm được cơ hội để thổ lộ nỗi niềm với hắn nhưng chẳng thấy có lúc nào hắn nhô đầu ra khỏi cái lớp vỏ khép kín cao ngạo của hắn cả. Thật như thể trái tim hắn đã được phết một lớp sơn đen dày đến độ không còn một chút màu hồng nào có thể thấm qua nổi nữa.
Tuy nhiên, cũng có lắm lúc tôi cảm thấy an lòng trước cái vẻ cứng cỏi làm cao của hắn. Rồi tôi thấy ăn năn hối hận là đã nghi kị một con người như thế, và tôi thầm tạ lỗi cùng hắn. Tôi đâm ra tự khinh ghét vì cái bản tính tầm thường hèn mọn của chính mình. Tuy vậy, chẳng bao giờ tôi lại thấy ăn năn hối hận được lâu bởi vì ngay sau đó, tôi lại bị những mối nghi ngờ gặm nhấm tim gan. Vào những lúc đó, tôi thường đem mình mà so sánh với K - dĩ nhiên là một cách bất lợi vì lẽ cái ước muốn so sánh bắt nguồn ngay từ nghi ngờ. Có điều chắc chắn là tôi thường mình tự nhủ mình là hắn có cái dung mạo được nhiều con gái thích hơn tôi và không hề có cái tính tình tủn mủn tặt mặt như tôi, dĩ nhiên là các cô con gái phải thấy hắn dễ yêu hơn tôi rất nhiều. Còn cái dáng vẻ lơ là của hắn có khi đàn bà con gái lại coi là dáng vẻ hiên ngang của trang nam nhi cũng chưa biết chừng. Tuy hai đứa tôi học hai ngành chuyên môn khác nhau nhưng tôi thừa biết là ngay cả về học lực tôi cũng không theo kịp hắn. Rút lại xem ra thì hắn có ưu thế hơn tôi rất nhiều và dù xét theo cách nào thì tôi cũng tự biết mình không sao địch lại hắn. Và vì thế sự an tâm của tôi chỉ trong chốc lát lại bị mối bất an lấn át.
Nhận thấy tôi cứ bứt rứt đứng ngồi không yên, K bảo rằng nếu hai đứa lại dắt díu nhau trở lại Tokyo thì cũng chẳng sao. Nhưng vừa nghe hắn nói đến việc trở lại Tokyo là tôi đã thấy ngán ngẩm ngần ngại. Thật ra, tôi không muốn cho hắn trở lại Tokyo nữa kìa. Thế là chúng tôi quyết định đi khắp mỏm Boshu. Chúng tôi cứ tiếp tục cất bước, hổn ha hổn hển dưới ánh mặt trời gay gắt đâm sâu vào da thịt. Bước chân dường như vô định, tôi thấy chuyến đi chẳng còn có ý nghĩa gì, tôi nửa đùa nửa thật nói với K như thế. "Chỉ vì có chân có cẳng nên hai đứa mình cứ phải bước đi đó thôi" - hắn trả lời. Khi nào quá nóng bức, hai thằng cởi hết áo quần nhảy ùm xuống biển mà tắm cho mát. Cứ đi nắng rồi lại tắm biển mãi như thế nên chiều cả hai đứa tôi đều mệt lử cả người, nhấc mình không nổi nữa.
@by txiuqw4
Email: admin@sachtruyen.net
Phone: 099xxxx