sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Nỗi lòng (Kokoro) - Phần 3 - Chương 29

29

Tôi nhớ là dạo đó mình hay dùng mấy tiếng "nhân tính" và K thường đáp lại rằng tôi chỉ nấp sau mấy tiếng đó để che giấu những nhược điểm của mình. Sau này nghĩ lại tôi mới chịu là hắn nói đúng. Tuy nhiên sau này phản tỉnh tôi mới thấy lúc đó, khi cố gắng bắt hắn phải chịu nhận là hắn thiếu nhân tính tôi đã có giọng gây gổ, chẳng còn giữ được giọng khách quan trong khi phản kháng hắn nữa. Tôi đã khăng khăng ôm chặt lấy chủ trương của mình. Cuối cùng K hỏi tôi vì lý do gì mà bảo hắn là thiếu nhân tính. Tôi trả lời là thật ra hắn có nhiều nhân tính - có lẽ còn quá nhiều nữa kia - song cứ nghe cái miệng hắn nói người ta chẳng ai đoán được điều gì. Hơn nữa, tôi nói, hắn lại đang cố gắng gớm gh để sinh sống và hành động theo một cung cách chẳng giống con người thông thường lấy chút xíu nào.

Khi nghe tôi nói thế K bèn ngưng tranh luận liền. Hắn chỉ nói rằng công phu tu dưỡng chưa được đầy đủ nên hắn đã làm cho người khác có vẻ như coi rẻ những điều hắn đang cố gắng làm nên. Lời nói của hắn chẳng những đã làm cho tôi tịt ngòi mà còn khiến cho tôi ăn năn hối hận về những lời nói của mình. Tôi cũng ngậm miệng luôn, không còn lên tiếng biện luận nữa. K trầm giọng nói: "Nếu như cậu biết được những người xưa như tớ biết họ ắt cậu đã không nặng lời công kích như thế này". Những người xưa mà hắn nói đến dĩ nhiên chẳng phải là những trang anh hùng hào kiệt theo cái nghĩa thông thường của người đời mà toàn là những nhà khổ hạnh đã đọa đầy thân xác để cởi gỡ cho linh hồn, những người đã hành hạ xác thân để tìm đường đạt đạo. "Tớ mong cậu hiểu thấu nỗi đau khổ của tớ không biết đến bao nhiêu mà kể".

K và tôi lên giường đi ngủ. Sáng hôm sau, hai đứa lại tiếp tục cuộc đi bộ vòng vo khiến mồ hôi mồ kê đổ ra như suối. Hai đứa chúng tôi lại có thái độ y như hai anh bán hàng rong cùng đi một đường. Tuy nhiên, trên đường đi, thỉnh thoảng cứ nghĩ tới cuộc tranh luận hôm trước là tôi lại ăn năn hối hận là đã bỏ lỡ mất một cơ hội tốt để thổ lộ nỗi niềm cùng hắn. Tôi tự nhủ lẽ ra mình phải thành thật hơn nữa và thay vì dùng những lời lẽ trừu tượng để chê bai mỉa móc hắn, lẽ ra tôi nên nói phăng cho hắn biết cái lý do chân thực nỗi niềm buồn bực của mình và nếu như muốn yên thân, lẽ ra tôi chẳng nên tìm cách giấu giếm việc đó bằng những lời nói bày đặt vẽ vời nữa. Tuy nhiên, tôi phải thú thực là tình thân thiết giữa hai đứa tôi - do sự giao tế vì học vấn cấu thành - đã trở nên một thứ nọa tính nên tôi không còn đủ can đảm mà phá vỡ những khuôn phép đã định nữa. Chú có thể nghĩ rằng tôi yếu lòng như vậy chỉ vì tôi sẵn có tính hợm hĩnh không đâu, nhưng chừng nào chú còn hiểu cho rằng đó không hẳn là sự hợm hĩnh thông thường thì tôi cũng đã lấy làm đẹp lòng lắm rồi.

Khi bọn tôi dắt díu nhau về tới Tokyo thì cả hai đều đã cháy nắng đen sì. Vào lúc ấy, tâm trạng tôi đã thay đổi khủng khiếp và đầu óc tôi không còn bận rộn đến những chuyện vớ vẩn như là K có nhiều nhân tính hay không nữa. Cả K nữa, hắn cũng mất hầu hết cái dáng vẻ con nhà tông giáo, tôi ngờ rằng hắn cũng chẳng buồn băn khoăn nghĩ đến vấn đề thể xác và tâm linh nữa rồi. Giống như là hai dị nhân, hai đứa tôi trố mắt nhìn quang cảnh nhộn nhịp quanh mình. Chúng tôi dư tại Ryogoku và mặc dù nóng bức đến chảy mỡ ra, hai thằng cũng ghé vào hồi hướng viện Shamo (Ở phía đông Ryogoku vùng có nhiều nhà bán chim nổi tiếng) làm một bữa thịt chim căng bụng. Bữa ăn này làm K khỏe khoắn hẳn lên, hắn rủ tôi cùng cuốc bộ thẳng một mạch về tới Koishikawa. Tôi vốn có sức hơn hắn nên đồng ý tức thời. Khi hai đứa về tới nhà, bà chủ nhìn thấy mặt mũi hai thằng mà giật mình kinh ngạc. Không những cả hai thằng đã đen thui vì cháy nắng mà còn gầy rộc cả người vì cuốc bộ quá nhiều. Tuy nhiên, bà chủ lấy lại bình tĩnh ngay, lại còn tử tế khen rằng chúng tôi trông có vẻ cứng cáp, khỏe khoắn. Cô chủ nhìn mẹ cười: "Mẹ thật là mâu thuẫn, nực cười quá đi". Tôi cảm thấy vui vẻ, quên phứt đi rằng lúc cất bước rời Tokyo, mình đã mang đầy trong lòng những nỗi bực dọc đối với nàng. Đi xa lâu ngày, bây giờ trở về chỉ nhìn lại mặt nàng là tôi đã thấy vui vẻ, sung sướng lắm rồi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: admin@sachtruyen.net

Phone: 099xxxx