sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Nỗi lòng (Kokoro) - Phần 3 - Chương 35

35

Ăn xong, hai đứa tôi thằng nào thằng ấy trở lại phòng. K vẫn im lặng như ban sáng. Tôi cũng ngồi ngậm miệng, nghĩ ngợi miên man.

Tôi tự nhủ là phải thành thật với K, phải giãi tỏ lòng mình cho hắn biết là mình cũng đem lòng yêu thương cô chủ từ lâu rồi. Tuy nhiên, tôi vẫn thấy rằng mình đã để lỡ dịp mất rồi. Tôi cứ tự trách mình mãi làm sao không chặn trước những lời thổ lộ của K bằng những lời thổ lộ của chính mình. Nếu như mình mau mồm mau miệng được như vậy, có lẽ tôi đã thắng hắn một keo rồi. Đến bây giờ tôi mới thấy việc mình không cố gắng giãi tỏ nỗi niềm ngay sau khi hắn dứt lời, thật ra là một sự sơ hở, sai lầm ghê gớm. Hơn nữa, tôi còn cảm thấy rằng nếu mình thổ lộ nỗi lòng ra với hắn vào cái lúc đã quá muộn màng như thế này thì thật không ổn, xem ra chẳng tự nhiên chút nào. Tôi không biết phải tìm lối nào để thoát ra khỏi ngõ bí. Đầu óc tôi cứ giật giật từng hồi, nghe như đang vang dội bên trong những nỗi niềm ăn năn hối hận.

Tôi ước ao giá mà K lại mở cửa nhảy xổ vào phòng tôi một lần nữa thì hay biết bao nhiêu mà kể. Sáng hôm ấy, K đã bất chợt ra đòn trong lúc tôi hoàn toàn không có phòng bị gì hết. Giá mà K làm lại việc ấy lần nữa thì chuyến này tôi đã chuẩn bị kĩ càng, thế nào cũng nắm được thế thượng phong. Biết bao lần tôi cứ nhìn ra cửa phòng mà lòng ngóng chờ trông mong nhưng cửa phòng cứ khép kín mít. Sự im lặng trong phòng K dường như cứ kéo dài bất tận.

Rõ ràng là đầu óc tôi bị sự im lặng đó làm cho rối ren mù mịt. Tôi không làm sao ngăn cho chính mình khỏi cuống quýt tự hỏi là chẳng biết K đang nghĩ ngợi gì trong phòng bên. Trước đây, hai đứa tôi vẫn thường ngồi lặng lẽ hàng giờ không hề cựa mình động đậy. Trước đây, tôi đã từng khám phá ra rằng sự im lặng càng kéo dài bao nhiêu lại càng khiến cho mình dễ quên hẳn sự tồn tại của K bấy nhiêu, nhưng đến chiều nay thì tôi ở trong trạng thái hoàn toàn trái ngược. Điềuủ cho thấy đầu óc tôi đang cuống cuồng, rối rít đến mức nào. Tất nhiên là chẳng có cái gì ngăn cản tôi đứng dậy, tự tay mở cửa vào phòng K nhưng tôi vẫn không sao làm nổi việc ấy. Vì sáng hôm đó, tôi đã để lỡ cơ hội thổ lộ nỗi niềm cho K nghe nên tôi đành phải bó tay mà chờ đợi một thời cơ khác.

Tôi bắt đầu cảm thấy nếu cứ ngồi trong phòng thêm một chút nữa, thế nào cũng có lúc tôi không sao kìm hãm nổi mình, đến phải nhảy bổ sang phòng K mất. Thế là tôi liền đứng dậy đi ra hàng hiên rồi đi tuột xuống phòng uống trà ăn sáng. Vẩn vơ vơ vẩn chẳng biết làm gì, tôi bèn nhấc cái ấm sắt trên bếp lò rót đầy một cốc nước nóng ực liền một hơi. Sau đó tôi đứng lên, đi vòng vo để khỏi phải qua phòng K mà đi ra cổng ngoài. Không nói chú cũng biết là tôi chẳng buồn để ý là mình đang buông chân tới đâu, miễn là khỏi phải giam mình trong phòng nữa thôi. Tôi cất bước lang thang vơ vẩn hết phố này sang phố khác hãy còn đầy những đồ trang hoàng rực rỡ đầu tháng giêng. Nhưng dù cho tôi có đi đến bao lâu, đầu óc tôi cứ miên man nghĩ ngợi đến câu chuyện của K. Tôi muốn chú hiểu cho rằng chẳng phải là tôi đi mãi thế này để có thể quên hắn đâu. Tính ra có thể nói là tôi đi lang thang đường phố để theo đuổi bóng K và nghiền ngẫm lại câu chuyện của hắn.

Tôi phải thú thật rằng mình thấy K quả là một thằng cha khó hiểu nhất hạng. Tôi cứ tự hỏi mãi không biết tại sao hắn lại đột nhiên thổ lộ nỗi lòng ra như vậy? Không biết tình yêu của hắn với cô chủ say sưa đắm đuối đến độ nào đến nỗi hắn không sao có thể giữ gìn, ôm ấp trong lòng được nữa? Không hiểu đã có việc gì xảy đến với cái thằng K mà tôi từng biết rõ thế này? Tôi không dễ gì mà biết được bộ mặt thật của bất cứ một sự việc nào cả. Tôi hiểu là hắn thật thà, cứng cỏi nhưng vẫn còn nhiều điều hắn khiến tôi không sao hiểu nổi, do đó tôi thấy là mình còn phải tìm hiểu K nhiều hơn nữa và trong lúc này, quyết là chưa thể có một thái độ nào được. Cùng lúc ấy, tôi cảm thấy trong lòng mình có một mối khiếp sợ lạ lùng không sao hiểu nổi đối với con người đã trở thành đối thủ của mình. Trong lúc đang nửa tỉnh nửa mê như vậy, tôi vẫn thấy dung mạo K với dáng ngồi lặng lẽ trong phòng, trước sau vẫn cứ chập chờn trước mặt tôi. Tôi thả bộ đi hết phố này sang phố khác, đầu óc vẫn cứ rối ren, mê mẩn. Tôi có cảm tưởng như nghe thấy một tiếng nói đâu đó thì thầm vào tai: "Mi sẽ chẳng bao giờ thoát được cái của nợ đó đâu!". Có lẽ tôi đã bắt đầu thấy K như một loại ma quái, ám ảnh mình cho đến mãi

Lúc về đến nhà, mệt lử cả người, tôi vẫn thấy phòng K lặng lẽ như cũ, tưởng như không có một người nào trong đó cả.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: admin@sachtruyen.net

Phone: 099xxxx