31
Một hôm vào tháng mười một trời mưa lạnh, tôi theo thường lệ đi qua sân chùa Konnyaku - Emma lên con đường đồi nhỏ hẹp dẫn thẳng về nhà. Tấm áo ngoài ướt sũng nước mưa, tôi rét run lên cầm cập. Về đến nhà tôi thấy phòng không có ai nhưng trong lò sưởi ngọn lửa hồng cháy rực. Tôi vội bước về phòng mình định hong tay sưởi ấm trên lò than hồng mà tôi tin trong phòng mình thế nào cũng có. Thế nhưng phòng tôi chẳng làm gì có lò than nào cả. Lòng tôi buồn mênh mang.
Vừa lúc đó tiếng chân người tiến lại gần, đó là bà chủ. Thấy tôi đang đứng lặng thẫn thờ giữa phòng, bà có vẻ ái ngại, bước vào giúp tôi cởi bỏ cái áo ngoài ướt sũng nước mưa và lấy bộ quốc phục khác thay vào. Nghe tôi kêu lạnh, bà đi ngay sang phòng K bê cái lò than từ bên đó về phòng tôi. Tôi hỏi bà chủ xem K đã về chưa, bà cho biết hắn đã trở về song lại ra đi ngay sau đó. Hôm ấy, giờ học của K bắt đầu muộn hơn giờ học của tôi nên tôi ngạc nhiên không hiểu sao hắn lại có thể về nhà trước mình được. Bà chủ bảo có thể hắn bận một chuyện gì khẩn cấp lắm lắm.
Tôi cố gắng ngồi xuống giở sách ra đọc. Trong căn nhà lặng lẽ không một tiếng người. Sự giá lạnh của buổi đầu mùa đông cũng như nỗi cô đơn trong lòng tôi đang gặm nhấ́m tấm thân tôi sắt se, tê tái. Tôi đành quăng sách đứng dậy. Bất chợt tôi muốn đi đến một nơi nào đó chơi cho vui một chút. Hình như cơn mưa đã dứt, nhưng bầu trời vẫn lạnh ngắt và nặng nề chẳng khác chi một tấm chì. Tôi quyết ý xách ô ra khỏi nhà, đi xuống phía đông ngọn đồi, men theo bức tường phía sau Pháo binh công xưởng. Dạo đó, đường xá khu này vẫn chưa hề được sửa sang nên con dốc còn dốc hơn ngày nay rất nhiều. Đường đi cũng nhỏ hẹp quanh co chứ không được như bây giờ. Cống rãnh thì thật là tệ, lại thêm những tòa nhà cao nhất ở phía Nam che khuất cả ánh nắng nên xuống tới thung lũng con đường trở nên lầy lội kinh khủng. Đến khoảng giữa cây cầu đá và Yanagicho thì đường xấu đặc biệt. Dù cho có đi guốc cao hay giày ống, người đi qua đi lại cũng phải cẩn thận dò dẫm từng bước. Ở ngay giữa đ chỉ có một dải đất hẹp in đầy vết chân người là tương đối khô ráo, tự nhiên là ai đi qua đi lại cũng phải chú ý đi vào chính giữa để khỏi bước hụt xuống bùn. Dải đất này bề ngang không đến nửa thước nên mình mà đi trên đó thật chẳng khác gì bước chân trên tấm thắt lưng đàn bà trải dọc giữa con đường cả. Người đi qua đi lại len theo hàng một, cất bước thật chậm rãi. Chính tại dải đất hẹp này, tôi đã đụng đầu với K. Vì đang chăm chăm dán mắt xuống mặt đường nên tôi không nhìn thấy K đang từ đằng trước đi về phía mình, mãi đến lúc bất chợt thấy có người lù lù trước mặt, tôi mới đưa mắt nhìn lên nhận ra là hắn. Tôi hỏi từ nãy đến giờ hắn mò đi đâu, hắn trả lời là vừa xuống dưới kia - vẫn với cái giọng cộc lốc như mọi ngày. Chúng tôi thu mình ép sát vào nhau mà len qua đường hẹp. Rồi ngay sau đó tôi thấy có một cô gái đứng sau K một vài bước. Vốn cận thị tôi phải giương mắt nhìn mãi mà vẫn chưa nhận ra người đó là ai, trố mắt nhìn một lúc, tôi mới ngỡ ngàng nhận ra người đó là cô chủ. Nàng hơi đỏ mặt, lên tiếng chào tôi. Vào thời đó, đàn bà con gái không để tóc xõa trên trán mà đem cấn thành từng cuộn trông như mình rắn ở trên đầu. Tôi đứng ngẩn người ra, thẫn thờ nhìn đầu tóc nàng. Mãi một lúc sau mới chợt nhớ ra là một trong hai đứa phải sang một bên để tránh đường cho đứa kia đi, tôi vội vàng xoay mình lội bừa xuống vũng bùn để nhường bước cho cô ả.
Sau cùng, tôi mò lên con đường phố chính ở Yanagicho nhưng lên tới đó rồi lại chẳng biết đi đến nơi nào nữa. Đối với tôi lúc ấy đi đâu cũng vậy mà thôi chẳng còn thú vị gì nữa cả. Bực bội, thẫn thờ, tôi đạp bừa xuống bùn, chẳng thèm để ý xem áo quần có bị vấy bẩn hay không. Rồi tôi lại mò về nhà.
@by txiuqw4
Email: admin@sachtruyen.net
Phone: 099xxxx