43
Tôi không có ý định kể rõ cho bà hay những gì K đã nói với mình, nên trả lời: "Thưa, không". Nhưng liền sau đó, tôi cảm thấy xấu hổ vì đã nói dối nên vội nói thêm là K không có nhờ mình thưa chuyện gì với bà hết và câu chuyện mà mình sắp thưa với bà bây giờ không ăn thua gì đến K cả. Bà chủ chỉ nói: "Vậy hả?" rồi ngồi chờ đợi. Tôi chẳng biết gì hơn là nhắm mắt đi thẳng vào đề. Tôi ấp úng: "Thưa bà, xin bà gả cô nhà cho cháu". Bà không đến nỗi quá ngạc nhiên như tôi đã dự liệu. Tuy nhiên bà cũng có vẻ lúng túng không sao trả lời được là có hay không. Bà cứ lẳng lặng dán mắt vào mặt tôi mà nhìn chằm chằm. Đến lúc đó tôi đã đi quá xa, đâu còn có thể chùn bước chỉ vì bị bà chủ lẳng lặng nhìn chằm chằm nữa. Tôi đành cứ nói tiếp: "Thưa bà chủ, xin bà chủ gả cô nhà cho cháu. Cháu muốn lấy cô nhà làm vợ". Bà chủ vốn rất nhiều tuổi nên trầm tĩnh hơn tôi rất nhiều, bà nói: "Xin cậu biết cho. Tôi không bảo là không, nhưng dù sao chuyện này không nên vội vàng quá..." Tôi vọt miệng đáp ngay: "Trái lại mong là càng sớm càng hay". Bà chủ bật cười rồi có vẻ đắn đo, hỏi lại: "Thế cậu đã nghĩ ngợi cho chín hay chưa?". Tôi dùng những lời lẽ chắc chắn như đinh đóng cột để làm cho bà an lòng và tuy rằng lời lẽ của tôi có vẻ đột ngột nhưng những ý nghĩ của tôi lại chẳng có vẻ đột nhiên chút nào.
Sau đó hai người chúng tôi còn đối đáp thêm vài ba câu mà tôi quên hết cả rồi. Bà chủ - khác hẳn bọn đàn bà con gái thông thường - vốn có cái tính dứt khoát như đàn ông con trai. Cuối cùng bà nói: "Thôi được, thôi thì tôi cho cậu đấy". Nhưng ngay sau đó bà lại nói thêm là thay vì tôi xin bà, lẽ ra bà phải xin tôi mới phải: "Tôi đâu có ở trong cái cảnh ngộ để có thể khoa môi múa mép nói là tôi cho cậu đấy. Thật ra phải nói là xin cậu thương cho em nó là đứa trẻ đã mất bố từ bao lâu rồi".
Tôi nghĩ là câu chuyện đơn giản và minh bạch đó, suốt từ đầu chí cuối, không kéo dài quá mười lăm phút. Bà chủ không hề đưa ra một điều kiện nào hết. Bà bảo cũng chẳng cần phải làm bàn bạc gì với hàng dẫu rằng thế nào cũng phải báo tin cho họ hay. Có cái lạ là hình như bà nghĩ rằng việc dò hỏi trước cho rõ ý hướng của nhân vật chính lại là điều không cần thiết. Về điểm này tôi thấy mặc dù học vấn của mình, trong hai người tôi lại là người câu nệ về hình thức hơn. Tôi nhắc nhở bà: "Cháu nghĩ là không cần phải bàn bạc với họ hàng làm chi nhưng vẫn thấy là cần phải nói chuyện và được sự đồng ý của nhân vật chính là cô chủ trước đã". Bà chủ trả lời: "Cậu cứ an lòng. Tôi không có ý định bắt ép con tôi phải lấy một người mà nó không bằng lòng đâu". Tôi trở về phòng riêng, có vẻ không được an lòng lắm vì thấy sự việc tiến hành một cách quá dễ dàng. Tuy nhiên tôi cũng không để cho những nỗi băn khoăn thắc mắc ám ảnh đầu óc nhiều. Đằng nào thì về đại thể vận mệnh của tôi trong tương lai cũng đã được xếp đặt xong xuôi rồi.
Vào khoảng giữa trưa, tôi đi đến phòng uống trà ăn sáng dò hỏi xem bà chủ đã có ý định nói cho cô chủ nghe câu chuyện sáng nay vào lúc nào hay chưa. Bà chủ trả lời: "Nói đến việc đó vào lúc nào thì nói, việc gì mà phải băn khoăn, điều quan trọng là chính tôi biết rõ câu chuyện là được rồi, cậu có thấy thế hay không?" Bà nói thế thành thử ra tôi cũng phải thấy rằng bà chủ có vẻ đàn ông hơn chính tôi rất nhiều. Tôi sắp sửa lúng túng rút lui thì bà chủ giữ tôi lại và bảo rằng thôi được xem ra tôi có ý mong đợi càng sớm càng hay nên bà có nói cho cô chủ hay ngay ngày hôm nay cũng được, bà sẽ nói ngay khi cô chủ đi học về. Tôi trả lời bà rằng như thế thì nhất rồi, thôi thì trăm sự nhờ bà cả. Nói rồi tôi trở về phòng riêng. Tuy nhiên, cứ nghĩ đến việc một mình ngồi yên trước bàn học mà vểnh tai lắng nghe hai mẹ con bà chủ thì thào với nhau đằng xa là tôi thấy không sao mà chịu nổi. Tôi bèn lấy mũ chụp lên đầu rồi mở cửa đi ra. Tôi gặp cô chủ ở ngay dưới chân đồi. Nàng có vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi. Tôi ngả mũ chào và nói: "Cô đã về đấy ư?". Nàng có vẻ ngỡ ngàng và hỏi: "Thế ra cậu đã khỏi rồi đấy ư?". Tôi đáp: "Vâng. Tôi đã khỏe mạnh như thường". Nói rồi, tôi vội vàng đi rẽ về phía Suidobashi.
@by txiuqw4
Email: admin@sachtruyen.net
Phone: 099xxxx