sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Nỗi lòng (Kokoro) - Phần 3 - Chương 50

50

Tôi không ngớt cảm thấy ăn năn, dằn vặt với người bạn đã chết. Ngay từ đầu, tôi đã sợ điều đó. Người ta có thể nói là tôi cử hành hôn lễ của mình trong tình trạng ngơ ngơ ngẩn ngẩn của kẻ rối loạn tâm thần đứng ngồi không yên. Nhưng vì không hiểu rõ chính mình nên tôi vẫn cứ mơ hồ hy vọng rằng sự kết hôn sẽ cho tôi cơ hội bước hẳn sang một cuộc đời mới; và rồi tôi sớm ý thức được ngay hy vọng này chỉ là một giấc mơ ban ngày, vỡ tan trong khoảnh khắc. Chính nhà tôi đã vô tình nhắc nhở mãi cho tôi cái sự thật phũ phàng mỗi khi hai đứa tôi gần gũi bên nhau - cứ mỗi lần nhìn thấy mặt nàng là tôi lại nhớ đến chuyện cũ. Làm sao tôi có thể nuôi dưỡng một hy vọng - dù chỉ là hy vọng xa xôi mờ tối đến đâu - khi nhìn đến mặt nàng là tôi lại nhớ đến bao kỷ niệm cũ về K? Đôi khi tôi có ý nghĩ rằng nhà tôi đã làm trung gian để gắn buộc K với tôi, chặt chẽ không rời. Vào những lúc như thế, tôi thường có thái độ lạnh lùng xa cách với nàng mặc dù tôi không hề thấy nàng có điều gì thiếu xót để bị đối xử như thế c

Nàng cảm thấy liền sự xa cách lạnh lùng mà không bao giờ nàng hiểu rõ lý do. Có lắm phen nàng hỏi: "Em có phạm vào lỗi lầm nào không anh?". Tôi phải cố gắng làm cho nàng yên lòng bằng một nụ cười. Nhưng cũng có đôi khi nàng thốt ra những lời bực bội, oán trách: "Anh có chắc là anh không ghét bỏ gì em đó chứ?" hoặc là: "Anh đang che giấu em một điều gì đó phải không?". Mỗi khi nghe nàng hỏi như thế, tôi chỉ biết nhìn nàng với ánh mắt khổ đau mà không biết nói năng ra làm sao hết.

Kể không biết bao nhiêu lần tôi đã toan kể hết đầu đuôi câu chuyện cho nhà tôi nghe nhưng cứ đến lúc sắp buột miệng thì tôi lại bị không biết một sức mạnh quái quỷ nào đó chặn lại, tôi không làm sao hiểu nổi. Chú là người hiểu rất rõ con người tôi nên tôi nghĩ chẳng cần phải giải thích cái điều đã ngăn chặn không cho tôi kể lại đầu đuôi cho nhà tôi nghe. Tuy nhiên, riêng với chú thì tôi lại thấy cần phải giải thích cho rõ. Xin chú hiểu cho là tôi không hề có ý tự tô vẽ để che mắt nhà tôi. Tôi tin rằng nếu tôi đem tấm lòng lương thiện mà kể hết câu chuyện cho nhà tôi nghe - như tôi vẫn thường làm với vong linh người bạn quá cố thì tôi biết là nhà tôi sẽ khóc vì sung sướng và tha thứ cho tôi. Tôi không dám kể lại mọi chuyện cho nhà tôi hay thật chẳng phải vì tôi tính toán lợi hại mà chỉ vì tôi không muốn đem một điểm đen hắc ám làm vấy bẩn tất cả cuộc đời của nàng. Tôi nghĩ rằng dù chỉ đánh rơi một giọt mực nhỏ bé lên trên một cái gì trong trắng cũng là một điều xấu không sao có thể dung thứ được.

Một năm tròn trôi qua, tôi vẫn không sao quên được câu chuyện của K và vẫn không sao giãi bày được các nỗi đau khổ lạ thường chất chứa trong lòng. Tôi cố gắng xua đuổi nỗi bất an, thống khổ này bằng cách vùi mình trong đống sách. Tôi bắt đầu học hỏi như điên và chờ ngày cho thiên hạ thấy kết quả những cố gắng của tôi mà lác mắt. Nhưng tôi chỉ tìm được rất ít an ủi trong cố gắng hướng về cái mục đích vô lý mà tôi cũng thấy là không sao đạt được. Quả thực tôi đã thấy là không sao có thể chôn vùi những niềm day dứt trong lòng vào đống sách vở. Một lần nữa tôi đành bó tay, giương mắt nhìn thế giới chung quanh mình.

Có vẻ như nhà tôi bảo rằng sở dĩ tôi buồn chán như vậy là vì từ trước đến giờ tôi chưa lúc nào phải lo lắng làm lụng gì hết. Điều này kể ra cũng dễ hiểu vì gia đình nhà vợ tôi có đủ tiền bạc cho hai mẹ con nàng tiêu, còn về phần tôi cũng có đủ tiền bạc để sinh sống mà chẳng cần tìm kiếm công ăn việc làm gì hết. Ngoài ra tôi đã học được cái thói mặc nhiên chấp nhận cảnh ngộ dễ dàng của mình. Sự dư dả về vật chất chính là nguyên nhân sự ăn không ngồi rồi của tôi. Lại thêm vào bị ông chú lừa gạt đã khiến cho chắc là không thể trông cậy người khác.

Tôi đã học được cái thói coi người khác đều là xấu xa nhưng lại tin chắc rằng giữa cái thế gian sa đọa này, riêng có một mình tôi đã biết cách giữ mình cho được tốt đẹp. Tuy nhiên, chỉ vì K mà niềm tin tốt đẹp ấy của tôi đã bị hủy hoại đến tan tành. Tôi ngậm ngùi xa xôi ý thức được rằng chẳng qua mình cũng cùng một ruộc với thiên hạ, tôi cũng chẳng khá gì hơn ông chú quý hóa của tôi. Tôi đâm ra sượng sùng ghê tởm chính mình như trước đây đã từng ghê tởm nhân thế. Thế là tôi có muốn hành động dù theo cách nào cũng chẳng được nữa rồi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: admin@sachtruyen.net

Phone: 099xxxx