sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Nỗi lòng (Kokoro) - Phần 2 - Chương 03

3

Thầy mẹ tôi đã bắt đầu bàn bạc với nhau về việc làm một bữa tiệc mời khách khứa đến ăn mừng tôi thi đậu. Kể từ hôm về nhà đến nay, tôi vẫn âm thầm lo ngại việc cha mẹ tôi nảy sinh một ý nghĩ như thế, tôi lập tức lên tiếng ngăn chặn:

"Xin thầy mẹ đừng có vì con mà bầy vẽ lôi thôi ra làm gì"

Tôi chúa ghét cái bọn khách khứa nhà quê đến nhà ăn uống. Bọn họ đến nhà mình với mục đích rõ rệt là ăn cho no, uống cho say để vừa được ăn, vừa được nói, vừa được gói mang về; họ là loại người chỉ chăm chăm rình rập, không bỏ qua một cơ hội nào để phá tan sự tẻ nhạt chán ngắt trong nếp sống hàng ngày. Ngay từ khi còn nhỏ tuổi, tôi đã cảm thấy bực mình khó chịu mỗi lúc bọn họ mò đến nhà, chỉ tổ cho mình phải mất công hầu hạ! Chỉ có một việc tưởng tượng là bây giờ mời họ đến nhà ăn mừng cho tôi đã đủ khiến tôi thêm buồn lòng khó chịu. Tuy nhiên, tôi không thể nào nói thẳng với cha mẹ tôi: "Thầy mẹ đừng có mời cái bọn nhà quê cục mịch ấy đến nhà làm ầm ĩ lên làm gì, thế nên tôi đành làm ra vẻ như là không thích những chuyện bày vẽ lôi thôi, cầu kỳ rắc rối. Mẹ tôi nói:

"Có gì là lôi thôi rắc rối đâu nào? Cả đời chỉ có một lần, con ơi! Vì thế mà mình phải mời khách đến ăn khao mới được chứ. Con đừng quá lo xa mà giữ kẽ như thế."

Mẹ tôi có vẻ làm to chuyện về việc tôi tốt nghiệp đại học chẳng khác gì về việc bà lo thu xếp hỏi vợ cho tôi vậy.

"Dĩ nhiên là mình chẳng bị bó buộc mời mọc ai hết" thầy tôi nói, "nhưng nếu mình không mời ai thì người ta sẽ nói ra nói vào, chẳng ra làm sao đấy".

Ông sợ nhất cái chuyện thiên hạ xấu mồm bàn ra tán vào. Tôi tin chắc là hàng xóm láng giềng đang nhấp nhổm đợi chờ được mời ăn khao và nếu như không được vừa ý, dĩ nhiên là họ sẽ bàn ra tán vào không ai chịu nổi. Thầy tôi bảo:

"Con biết đấy, mình sống ở miền quê, xa Tokyo lắm mà. Người nhà quê vẫn thường lắm mồm và hay ghen ghét"

"Con cũng phải để ý đến thể din thầy con một tí chứ" mẹ tôi nói thêm.

Tôi không sao có thể bướng bỉnh mãi, bắt đầu có ý nghĩ là thôi thà cứ để thầy mẹ tôi muốn làm gì thì làm còn dễ chịu hơn.

"Nói cho cùng, con chỉ muốn nói là thầy mẹ chẳng nên vì con mà bày vẽ lôi thôi; nhưng nếu thầy mẹ ngại người ta xấu mồm nói ra nói vào thì dĩ nhiên lại là chuyện khác. Con là cái thá gì mà dám nằng nặc chủ trương những điều bất lợi cho thầy mẹ được?"

Vẻ mặt buồn bực, thầy tôi nói với giọng chua chát:

"Cái lối nói chuyện hay lý sự của con làm cho thầy đâm ra khó nghĩ"

"Không phải là thầy có ý nói sẽ không làm tiệc ăn mừng đâu". Mẹ tôi nói, "dù sao mình cũng phải ăn ở cho đúng phép với hàng xóm láng giềng mới được"

Cũng như tất cả các đàn bà con gái, mẹ tôi lắm khi có khuynh hướng nói những chuyện chẳng đâu vào đâu; tuy nhiên về sự lắm mồm lắm miệng của bà thì thầy tôi không sao đuổi kịp; ngay cả khi hai cha con tôi về hùa với nhau cũng không sao địch lại miệng bà.

"Sự học hỏi vẫn có điều bất khả ấy làm cho người ta đâm ra hay lý sự lôi thôi" thầy tôi nói gỏn lọn có một câu rồi sau ngậm miệng, chẳng nói năng gì thêm. Nhưng chỉ trong một câu nói đơn giản ấy, tôi đã thấy rõ từ nãy. Không nhận thức ra rằng chính mình mới là kẻ khó tính, tôi lại thấy sự bất bình của thầy tôi có vẻ thực là vô lý.

Tối hôm đó, thầy tôi thay đổi hẳn thái độ. Ông hỏi tôi xem ngày nào tiện để mời khách ăn khao tuy thừa biết là dạo đó tôi hoàn toàn rảnh rỗi vô công rồi nghề. Việc hỏi ý tôi như vậy chẳng qua chỉ là một lối làm lành mà thôi. Tôi không sao tránh khỏi mềm lòng trước sự mềm mỏng của thầy tôi nên sau đó, tôi trở nên ngoan ngoãn biết điều hơn hẳn. Sau khi bàn bạc với nhau, hai cha con chúng tôi đã đồng ý chọn một ngày mời khách đến nhà ăn uống.

Tuy nhiên, một biến cố quan trọng đã xảy ra trước ngày nhà tôi tổ chức bữa ăn. Minh Trị Thiên Hoàng lâm bệnh. Nguồn tin được báo chí loan truyền khắp nước, đã đến với chúng tôi như một luồng gió đánh bt tất cả cái chương trình tổ chức bữa ăn khao đã từng được dò dẫm thu xếp - chẳng phải là không khó khăn - trong một căn nhà tầm thường nơi thôn dã.

Vừa đọc xong tin đó trên báo, thầy tôi, qua cặp gọng kính trễ xuống sống mũi, nhìn tôi mà nói:

"Thầy nghĩ là mình nên hủy bỏ bữa tiệc này". Sau đó ông im lặng không nói năng gì, tôi thấy như ông đang nghĩ đến căn bệnh của chính mình. Tôi cũng ngồi thừ người, im lặng, nghĩ đến Thiên Hoàng vừa mới ngày nào đến dự lễ cấp phát văn bằng tốt nghiệp đại học mỗi năm theo thông lệ.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: admin@sachtruyen.net

Phone: 099xxxx