4
Tôi moi những cuốn sách trong hành lý ra và trong căn nhà xưa cũ, yên lặng, quá rộng rãi đối với ba người, tôi bắt đầu đọc sách. Chẳng hiểu vì sao, tôi thấy đầu óc mình cứ nghĩ vơ nghĩ vẩn những chuyện đâu đâu. Đọc sách ở giữa cái thành phố Tokyo ồn ào náo nhiệt xem ra còn dễ dàng hơn là ở chốn này. Trong căn phòng nhỏ bé tầng hai căn nhà trọ, tiếng xe điện chạy ầm ầm dưới đường vang dội bên tai, tôi lại thấy tập trung tư tưởng vào việc đọc sách học hành chẳng c khó khăn gì.
Bây giờ cứ vừa cầm đến quyển sách là tôi đã ngủ gà ngủ gật, đôi khi tôi còn lấy cái gối ra đánh liền một giấc thật ngon lành. Tôi thường thức dậy mỗi khi ve sầu kêu ra rả, ban đầu tiếng ve dường như là một phần trong giấc mơ màng và rồi tôi bất chợt thức dậy, tỉnh táo vô cùng để thấy rằng tiếng ve kêu rinh tai thực không sao chịu nổi. Đôi khi tôi cố gắng nằm yên, lắng nghe tiếng ve kêu mà thấy lòng tràn ngập nỗi buồn.
Tôi viết thư cho bao nhiêu bạn bè. Đôi khi chỉ có vài dòng ngắn ngủi trên bưu thiếp nhưng đôi lúc, tôi lại viết những lá thư dài lê thê. Một vài anh bạn tôi còn ở lại Tokyo và một số khác đã về quê nhà ở các tỉnh xa lắc xa lơ. Có vài anh viết thư trả lời và cũng có lắm anh biệt vô âm tín. Dĩ nhiên là tôi không quên nghĩ đến Tiên Sinh. Tôi viết cho ông một lá thư dài, chữ nhỏ li ti phủ kín ba trang giấy viết tay khổ lớn. Tôi kể lại cho Tiên Sinh hay tất cả những gì đã xảy ra từ khi tôi trở về nhà đến giờ. Lúc dán phong bì lại, tôi tự hỏi không biết là Tiên Sinh có còn ở Tokyo nữa không. Mỗi khi hai ông bà đi đâu xa, vẫn còn cái tuổi - cắt tóc ngắn buông thõng xuống theo lối những người đàn bà cùng lứa tuổi vẫn thường ưa thích - đến trong nhà. Có lần tôi hỏi người ấy là ai, Tiên Sinh đã hỏi lại tôi. "Thế chú cho bà ấy là ai nào?" Khi tôi trả lời hẳn bà ta phải l họ hàng gì đó thì Tiên Sinh đáp: "Tôi làm gì có bà con nào ở đâu?" Thực vậy, Tiên Sinh đã đến cái độ làm lơ tất cả các bà con họ hàng, chẳng hỏi han gì đến ai cả. Thì ra người đàn bà ấy là có họ hàng với bà vợ ông.
Lúc ra bưu điện bỏ thư, bất đồ tôi nghĩ đến người đàn bà này và tự hỏi chẳng biết bà ta có đủ ý tứ và tử tế để chuyển lá thư đến địa chỉ mới của Tiên Sinh, nếu như hai ông bà đã đi nơi khác nghỉ mát hay không. Dĩ nhiên tôi thừa biết là trong thư, chẳng nói đến việc gì quan trọng cả. Có điều là tôi quá cô đơn nên viết thư cho đỡ buồn vậy thôi. Tôi cứ hy vọng mãi là Tiên Sinh sẽ trả lời, nhưng thư trả lời chẳng bao giờ thấy tới.
Thầy tôi tỏ ra không thích đánh cờ tướng như mùa đông năm ngoái nữa. Bàn cờ bị quẳng trong một xó bụi bặm phủ đầy. Kể từ khi Thiên Hoàng ngọa bệnh đến giờ, thầy tôi trông có vẻ bình thản hơn bao giờ hết. Hằng ngày ông có thói quen chờ trực báo chí và khi có báo rồi, ông là người đầu tiên đọc qua một lượt rồi đưa cho tôi:
"Này, con đọc đi. Báo hôm nay có đăng nhiều tin tức về Thiên tử đấy." Bất cứ lúc nào nói đến Hoàng Đế, thầy tôi cũng một điều "Thiên tử" hai điều "Thiên tử". Có lần ông bảo:
"Nói ra thực không nên không phải và có vẻ phạm thượng bất kính chứ quả thực bệnh tình của Thiên tử cũng giống như bệnh tình của thầy vậy"
Tôi nhận thấy nỗi ưu tư in hằn trên nét mặt thầy tôi khi ông thốt ra câu này và tôi không khỏi lo lắng tự hỏi: "Chẳng biết là tình trạng này kéo dài được bao lâu trước khi ông cụ ngất đi lần nữa đây." Thầy tôi nói thêm:
"Nhưng thầy chắc là thế nào Thiên tử cũng qua khỏi đấy mà. Một kẻ vô dụng như thầy mà còn có thể qua cơn nguy ngập để đứng ngồi, đi lại như thế này, huống chi..."
Tuy nhiên, mặc dù thầy tôi nhiều phen cố gắng tỏ ra lạc quan song tôi vẫn ngờ là ông đã dự cảm được rằng mình sắp gặp nguy hiểm đến nơi. Tôi bảo mẹ tôi:
"Mẹ ạ, thực ra thầy đang lo sợ cho bệnh trạng của mình đấy. Con e rằng thầy không trông mong gì sống thêm được mười hay hai mươi năm nữa như mẹ tưởng đâu".
Mẹ tôi có vẻ bối rối trước lời nói của tôi:
"Sao con không rủ thầy chơi cờ tướng với con xem sao".
Tôi lôi bàn cờ ra lấy khăn lau sạch bụi bặm.
@by txiuqw4
Email: admin@sachtruyen.net
Phone: 099xxxx