sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Nỗi lòng (Kokoro) - Phần 3 - Chương 06

6

Tôi quên hẳn câu chuyện tơ duyên đó. Nhìn khắp mặt bạn bè, tôi thấy hình như trong bọn thanh niên sống quanh mình, chẳng có anh nào là có dáng vẻ một ông chủ gia đình có vợ con giàng buộc cả. Hình như bọn họ đều tự do muốn làm gì thì làm, tùy theo ý riêng và theo tôi biết thì chưa anh nào có vợ hết. Dĩ nhiên là nếu chịu khó tìm hiểu, moi móc cho sâu thì mình cũng có thể khám phá ra rằng, mặc dù sống đời buông thả bông lông, một vài anh cũng đã từng bị gia đình ép buộc lấy vợ. Tuy nhiên lúc đó tôi còn quá trẻ dại để có thể ngờ được trên đời lại có những chuyện buồn cười như thế. Ngoài ra, dù trong bọn chúng tôi có anh nào ở trong cảnh ngộ đặc biệt như thế thì cũng giấu như mèo giấu cứt, chẳng bao giờ hé môi đả động đến câu chuyện vợ con, câu chuyện mà bọn sinh viên trẻ tuổi chẳng bao giờ nghĩ tới. Sau này nghĩ lại, tôi mới thấy là mình cũng đứng trên vị trí này, tuy nhiên lúc đó tôi chẳng hề bận tâm chút nào cứ tìm đủ cách để sống vui thêm một năm nữa trên đại học.

Cuối năm học đó, tôi lại xách hành lý trở về quê nhà, nơi có mộ phần cha mẹ tôi. Trong nhà tôi, nơi năm ngoái cha mẹ tôi còn sống tôi lại nhìn thấy những khuôn mặt hớn hở của ông chú, bà thím cùng mấy đứa em họ. Một lần nữa tôi lại được hít thở làn không khí ấm cúng nơi quê nhà, tới lúc đó vẫn còn thắm thiết như những ngày trước. Để phá tan cái nếp sống đều đều tẻ nhạt trong cả một năm trở về quê nhà kể cũng thú vị ra phết!

Tuy nhiên, tôi đã không được hưởng một thời gian vui vẻ lâu dài trong những khung cảnh quen thuộc hầu như đã trở nên một thành phần trong con người tôi. Một lần nữa, ông chú tôi lại đột nhiên mang vấn đề hôn nhân ra mà bàn bạc với tôi. Lý do ông đưa ra để khuyên nhủ tôi lập gia đình vẫn là cái lý do ông đã nêu ra năm ngoái, nhưng lần này, ông đã có trong đầu một người mà ông muốn xếp đặt cho tôi lấy làm vợ. Điều này khiến cho câu chuyện lại càng thêm rắc rối hơn nữa, người con gái mà ông cho rằng rất xứng đáng làm vợ tôi, chẳng phải ai khác hơn là con gái của ông, nghĩa là chính cô em họ của tôi. Ông bảo tôi: "Như thế thật là tiện lợi cho cả hai bên. Cha cháu lúc sanh tiền dường như cũng vẫn nghĩ đến chuyện ấy". Nghe chú tôi nói vậy, chính tôi cũng thấy là nếu mình bằng lòng thì tiện đôi đường và tôi tin ngay là rất có thể cha tôi ngày trước cũng đã bàn chuyện ấy với chú tôi rồi. Nhưng bây giờ nghe chú tôi nói, thực là lần đầu tiên tôi có cái ý nghĩ có thể là mình lấy cô em họ làm vợ. Giá như chú tôi không nêu ra những sự tiện lợi của việc này thì chắc chắn là cho đến muôn đời cũng chẳng bao giờ tôi lại có cái ý tưởng kỳ cục đến thế. Do đó tuy hết sức ngạc nhiên song chính tôi cũng phải công nhận là cái hng của ông chú mình không hẳn đã hoàn toàn vu vơ. Có thể tôi là thằng lơ là chẳng chịu để ý đến cái gì song tôi tin rằng lý do chính khiến tôi ngại ngùng không muốn lấy cô em họ chỉ là sự lạnh nhạt hoàn toàn của tôi đối với cô ta. Lúc nhỏ, tôi vẫn thường lên ở trên nhà chú tôi nơi thành phố và chơi đùa cùng cô em họ này. Tôi thường hay ngủ đêm tại nhà chú tôi. Như vậy, tôi cùng cô em họ, lúc còn nhỏ tuổi, hai đứa rất thân với nhau. Tất nhiên, chú thừa biết là anh em họ thì chẳng nên yêu nhau, lấy nhau làm gì. Có lẽ là tôi chỉ nhắc lại một thực tế mà ai ai cũng nhận thấy cả nhưng tôi tin rằng muốn cho tình yêu nảy nở giữa đôi trai gái thì trước hết phải có một cái gì mới mẻ, kích thích ngay từ buổi đầu, chứ giữa hai người đã quen biết nhau quá nhiều thì làm gì còn có sự kích thích cần thiết đó nữa. Cũng giống như đợt khói đầu tiên tỏa trên nén hương hay hương vị đầu tiên của chén rượu mình vừa mới nhấp trên môi, trong tình yêu quả có cái giây phút mà người ta cảm thấy tất cả sức mạnh của tình luyến ái. Có thể là hai người rất quen thuộc thân thiết với nhau nhưng không bao giờ thấy được cái giây phút xay xưa luyến ái đó. Dù cho nghĩ ngược nghĩ xuôi đến thế nào đi nữa, tôi cũng không thể nào ép buộc chính mình lấy cô em họ làm vợ được.

Ông chú tôi bảo nếu tôi muốn, ông sẵn sàng hoãn đám cưới lại chờ đến khi tôi tốt nghiệp. Nhưng - ông nói thêm - như ngạn ngôn đã nói: "Việc tốt lành thì nên làm ngay chứ để lâu ngày chần chừ không lợi. Chú muốn, nếu có thể, nên làm lễ ăn hỏi ngay từ bây giờ". Riêng với tôi thì một vị hôn thê cũng chẳng cần thiết gì cho mình hơn một cô vợ hết, vì vậy tôi đã từ chối phắt. Ông chú tôi chán ngán cứ thuỗn mặt ra. Còn cô em họ tôi thì khóc thút tha thút thít - không phải đau buồn vì đời không có tôi nhưng vì lòng tự trọng của đàn bà con gái đã bị tổn thương khi tôi cự tuyệt không chịu lấy nàng. Tôi biết chắc là nàng cũng chẳng hề yêu thương gì tôi hơn là tôi yêu thương nàng. Tôi lại khăn gói trở về Tokyo.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: admin@sachtruyen.net

Phone: 099xxxx