19
K và tôi và học cùng một khoa. Hắn chẳng hề có chút ăn năn, cứ nhơn nhơn cái mặt mà dùng tiền cha mẹ nuôi gửi cho để đi theo cái đạo mà hắn ưa thích. Tôi chỉ có thể nói là trong hai người, hắn là đứa bình thản hơn tôi, chẳng có chút băn khoăn về sự dối trá của hắn. Dường như hắn chỉ bụng tin rằng chẳng bao giờ việc làm của hắn bị phanh phui mà giả như có bị ai phanh phui ra nữa thì hắn cũng cóc cần.
Đến kỳ nghỉ hè đầu tiên, K không chịu trở về quê nhà. Hắn nói là sẽ đi thuê một căn phòng trong một ngôi chùa nào đó ở vùng Komagome để yên tâm học hành. Quả đúng như lời, khi trở lại Tokyo vào thượng tuần tháng chín, ti thấy hắn đã đóng đô trong một ngôi chùa dơ dáy gần chùa Đại Quan Âm, phòng của hắn nhỏ xíu, nằm ngay gần chính điện nhưng hắn lại có vẻ khoái lắm vì ở đó hắn có thể tha hồ mà học bằng thích. Tôi nghĩ là ngay từ đó mình thấy nếp sống của hắn càng ngày càng giống nếp sống một ông thầy tu. Hắn lại đeo cả một chuỗi tràng hạt trên cổ tay và khi tôi hỏi đeo như thế để làm gì thì hắn lại giơ chuỗi tràng hạt cho tôi xem vừa lần tay đếm từng hạt. Có vẻ như một ngày, hắn lần tràng hạt không biết bao nhiêu lần, tuy vậy tôi vẫn chẳng hiểu hắn lần tràng hạt như thế để làm cái quái gì. Những hạt xâu với nhau thành một chuỗi tròn như thế, cứ lần mãi đến đời nào cho xong. Đến bây giờ nghĩ lại, tôi vẫn cứ phân vân tự hỏi là không hiểu trong khi tay lần tràng hạt như thế, đầu óc hắn đang nghĩ đến những gì.
Trong phòng hắn, tôi còn thấy có cả một cuốn kinh thánh nữa. Tôi hơi ngạc nhiên vì nhớ lại là nhiều lần có nghe hắn nói đến kinh kệ nhưng chưa bao giờ thấy hắn đả động gì đến Cơ Đốc giáo cả. Tôi không sao nén được thắc mắc, buột miệng hỏi hắn lý do vì đâu mà trong phòng hắn lại có cuốn kinh thánh như vậy thì K trả lời là chả có lý do đặc biệt nào hết. Thấy cuốn sách được bao nhiêu người tìm đọc và đề cao thì hắn cũng đọc chơi cho biết vậy thôi. Hắn còn nói thêm là khi nào có dịp, hắn sẽ tìm đọc luôn cả cuốn Koran - kinh thánh của hồi giáo nữa. Đọc đến câu "Môhamet và thanh kiếm" hắn lại có vẻ khoái chí ra mặt.
Cuối cùng, sau khi bị người nhà thôi thúc, sang dịp hè năm sau hắn mới chịu về quê. Dường như là khi về nhà, hắn chẳng hé môi nói một lời nào về việc hắn đã đổi ngành học chuyên môn gì hết. Chú là người đã từng hấp thụ giáo dục học đường, hẳn là biết rõ những chuyện như thế này nhưng người ngoài thì lơ mơ không thể tưởng, chẳng mấy ai có hiểu biết gì về nếp sống của sinh viên cùng khuôn phép của nhà trường. Những điều vốn là hiểu biết thông thường của chúng ta lại có vẻ hết sức xa lạ đối với người đời bên ngoài. Vả lại chúng ta quen sống trong một bầu không khí, so ra có tính cách nội bộ - chứ ít khi chịu khó hướng ra bên ngoài - nên dễ có khuynh hướng cho rằng tất cả những việc dù lớn hay nhỏ trong trường mình người đời mấy cũng phải biết. Riêng về điểm này K có vẻ hiểu biết người đời hơn tôi nhiều. Hắn cứ nhơn nhơn vác mặt về nhà rồi lại vác mặt ra đi, chẳng hề băn khoăn thắc mắc gì hết. Hai đứa cùng đi một chuyến tàu lên Tokyo và khi đã ngồi yên trong toa tàu, tôi mới hỏi K xem liệu hắn có chuyện gì rắc rối với gia đình hay chăng. Hắn đáp là mọi việc đều êm ả, chẳng có gì rắc rối hết.
Sang đến vụ hè thứ ba - đúng vào cuối dịp hè mà tôi quyết tâm vĩnh viễn xa rời miền đất có mồ mả cha mẹ mà ra đi - tôi có khuyên K nên về quê nhà nhưng hắn không buồn nghe. Hắn lại còn hỏi tôi rằng cơn cớ gì mà cứ mỗi năm lại phải về quê một lần mới được. Hiển nhiên là hắn muốn ở lại Tokyo để thong thả học hành. Tôi đành để hắn ở lại Tokyo và về quê nhà một mình. Vận mệnh tôi trong thời gian về quê hai tháng này đã đổi thay qua những cơn sóng gió, bão bùng ra sao, trước đây tôi đã viết rõ rồi, khỏi cần phải kể lại nữa. Thế là đến tháng chín, tôi đem cái tấm lòng đầy những bất bình, u uất của một con người cô độc, đau buồn về gặp lại K ở Tokyo. Vận mệnh hắn đến lúc đó cũng đã đổi thay theo một chiều hướng không tốt, y hệt như vận mệnh tôi vậy. Chẳng hề cho tôi biết trước ý định, hắn đã viết thư cho cha mẹ nuôi thú thật là hắn đã lừa dối họ suốt từ trước đến giờ. Có lẽ ngay từ đầu hắn đã có ý nói cho họ hiểu rõ như thế. Hẳn là cu cậu cũng mong đợi rằng cha mẹ nuôi sẽ thấy là có bắt hắn thay đổi môn học thì cũng đã quá muộn rồi, dù có buồn bực, giận dỗi đến đâu thì rốt cuộc cũng đành cho phép hắn học tiếp các ngành hắn thích. Dù sao một khi đã sắp sửa bước vào đại học, K không muốn tiếp tục dối lừa cha mẹ nuôi nữa. Có lẽ là hắn đã nhận ra rằng, dù cho có muốn, hắn cũng không thể nào bịt mắt dối lừa cha mẹ nuôi mãi mãi.
@by txiuqw4
Email: admin@sachtruyen.net
Phone: 099xxxx